Mộc Đóa đặt hai tay trên đầu gối, thân mình hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nghe Cố Lự giảng bài. Nghe thấy chỗ nào khó hiểu thì sẽ vô tư nâng cao giọng mũi “Ừm…” một tiếng, Cố Lự sẽ dừng lại, chờ cô suy nghĩ cẩn thận.
“Hiểu chưa?” Cố Lự giả vờ dựa sát vào Mộc Đóa, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi thơm dầu gội nhàn nhạt trên tóc cô.
“Cho nên hai thứ này không tạo ra được nước à…” Mộc Đóa suy nghĩ rồi cầm bút gạch chéo lên H2O.
Cố Lự cười khẽ, cầm tay Mộc Đóa viết phương trình hoá học, “Nước ở chỗ này.”
Mộc Đóa thẫn thờ nhìn bàn tay lớn bao lấy cả tay cô, từng ngón tay thon dài chồng lên ngón tay của cô. Mộc Đóa lúng túng một lúc, muốn giãy ra nhưng Cố Lự lại thản nhiên thu tay về, dịu dàng hỏi, “Vẫn chưa hiểu à?”
“Hả? Hiểu, hiểu rồi…” Mộc Đóa vội vàng xoay người ngồi xuống, phát hiện sách Hóa Học vẫn còn ở trong tay Cố Lự, rụt rè kéo sách trở về.
Cố Lự nhíu mày nhìn bộ dáng Mộc Đóa giống như chim sợ cành cong, một tay ấn xuống một góc sách. Mộc Đóa đáng thương mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn, không biết Cố Lự đang giữ sách vẫn dùng hết sức kéo về. Được một lúc, Mộc Đóa cảm thấy có điều không đúng, cẩn thận xoay đầu, từng chút từng chút chuyển góc độ nhìn qua. Chờ đến lúc nhìn thấy ngón tay đẹp đẽ mới vừa nắm tay cô đang ấn trên trang sách, dứt khoát quyết định bỏ xe giữ tướng (1),dù sao bây giờ cô cũng không dùng đến sách giáo khoa.
(1) nguyên văn 弃车保帅 – khí xa bảo suất: hi sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn.
Thấy Mộc Đóa ngay cả sách cũng không cần, Cố Lự nhíu mày.
Mộc Đóa ra vẻ kiên định lật bài thi được thầy Xuân miễn không cần hoàn thành trong kỳ nghỉ ra, bắt đầu làm đề trắc nghiệm. Đưa biểu thức tính toán vào điện thoại, tìm ra đáp án rồi lại nhìn lựa chọn, thế mà không có. Vì vậy cô bắt đầu kiểm tra chỗ sai. Lần thứ hai, lần thứ ba… Cuối cùng cũng tìm được đáp án chính xác.
Cô nghiêm túc tính toán làm được một đề, tâm tình dần bình tĩnh, nghĩ đến vừa nãy hành động của mình lại sợ sệt như vậy chỉ muốn vỗ trán. Cô không làm việc gì trái với lương tâm, tại sao phải sợ anh chứ. Lập tức, Mộc Đóa mạnh mẽ quay đầu, định lấy lại sách Hóa của mình.
Không nghĩ tới vừa xoay đầu liền nhìn thấy bạn học Cố Lự đang viết gì đó lên sách của cô. Mộc Đóa nổi nóng, cho dù cô không thích Hóa học không thích tiếng Anh, nhưng từ trước đến giờ cô rất giữ gìn sách vở, kể cả bài thi, sách bài tập cũng đều sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
“Tại sao cậu lại viết lên sách của người khác hả?” Mộc Đóa tức giận nói nhỏ, cố gắng ngăn cản anh. Hai tay duỗi ra cướp lại sách, thân mình cô xiêu vẹo uốn éo ngã về phía Cố Lự, Cố Lự phối hợp để cho cô dựa trên người mình lấy lại sách Hóa.
Lấy lại được sách, Mộc Đóa tức giận trừng mắt liếc Cố Lự, vội vàng kiểm tra sách giáo khoa bảo bối có bị Cố Lự vẽ bậy linh tinh hay không. Nhưng trong nháy mắt, Mộc Đóa xấu hổ đỏ mặt, luống cuống cắn môi dưới.
Sách Hóa vẫn tốt, sạch sẽ như cũ, nhưng hai tờ chữ viết của Cố Lự được cô sưu tầm lại bị phát hiện. Một tờ đáp án, một tờ khác —— “Chuẩn bị bài hóa quyển 1 trang 42~54”, phía dưới có một hàng chữ viết của cô dựa theo chữ của Cố Lự, vụng về bắt chước cả nét bút của anh. Mà bây giờ, phía dưới hai hàng chữ này lại có thêm một hàng chữ chính gốc của Cố gia.
“Mộc Đóa, mình thích cậu.”
Mộc Đóa cảm thấy đầu mình trống rỗng, phòng học lớn như vậy phảng phất như tất cả mọi người đều biến mất, chỉ có cô và Cố Lự. Cô nên nói gì bây giờ? Cô phải làm gì bây giờ?
Cố Lự nhìn cô ngồi ngây ngốc, không nhúc nhích, cánh tay nhỏ giấu trong tay áo lộ ra mấy đầu ngón tay trắng nõn níu chặt cổ tay áo, đầu ngón tay bị đè ép hiện lên màu hồng. Hai má vốn trắng nõn lại càng đỏ thắm, mê người như trái táo đỏ. Cố Lự điềm tĩnh chờ cô, không ai biết trong lòng bàn tay của anh đã đầy mồ hôi lạnh, tâm tư căng thẳng bay loạn ra ngoài.
“Tiểu Đóa, tóc của cậu!” Thiệu Thiến Thiến chạy đến cắt ngang bầu không khí căng thẳng như có như không giữa hai người, lúc này tiếng chuông hết tiết vang lên.
Thiệu Thiến Thiến sau khi hết kinh ngạc, lại nói, “Hôm nay các cậu ngồi chỗ này à, vậy mình xuống dưới ngồi cũng được.”
“Khoan, Cố Lự đang muốn về chỗ, cậu ngồi lại chỗ của mình đi.” Mộc Đóa giống như nhìn thấy Chúa cứu thế, không quan tâm Cố Lự ngăn cách giữa hai người, tóm lấy tay Thiệu Thiến Thiến còn dùng hết sức nắm lấy.
Cố Lự chăm chú nhìn Mộc Đóa, sau đó lặng lẽ thở dài. Cô nhóc này rõ ràng đã vô thức có thói quen tự nhiên ở chung với anh như vậy, bản thân cô lại vẫn hồn nhiên không biết. Thấy Cố Lự gật đầu đồng ý, Mộc Đóa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Thiến Thiến đang cười nói với bạn bàn trước, Cố Lự giúp cô đặt đồ vật lên bàn. Nhìn Mộc Đóa nhét sách Hóa vào hộc bàn, Cố Lự dựa vào bàn bắt lấy tay Mộc Đóa, ngón tay lạnh lẽo mềm mại vô cùng.
Không đợi Mộc Đóa phản ứng, Cố Lự mở miệng trước, “Mình chỉ muốn nói cho cậu biết tâm tư của mình, nhưng không cho phép cậu trốn tránh mình nữa. Sao hả?” Nói xong, Cố Lự nhéo nhéo thịt trong lòng bàn tay.
“Ừ ừ.” Đầu ngón tay bị trêu chọc, Mộc Đóa vội vàng mở miệng đáp ứng, rút lại mu bàn tay ra sau lưng, “Mình biết, mình biết rồi.”
Cố Lự nhận được lời cam đoan của cô nên tạm thời bỏ qua cho cô nhóc đang suy nghĩ rối rắm kia, trở lại chỗ của mình. Thiệu Thiến Thiến khó hiểu nhìn gò má đỏ thắm của Mộc Đóa, “Biết rõ cái gì? Còn có tóc của cậu, cắt lúc nào vậy?”
“Không nói cho cậu biết đâu.” Mộc Đóa tự mình nằm úp sấp trên bàn, đưa lưng về phía Thiệu Thiến Thiến suy nghĩ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giờ chuyển tiết, hành lang lúc nào cũng có người qua lại, đùa giỡn. Mộc Đóa lại nhìn về phía lầu dạy học cấp hai đen như mực đối diện, một lúc lâu sau, mãi đến khi hết tiết hai, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Cố Lự đó, cậu ấy nói thích mình…
Nhưng ròng rã suốt một tiết, cô để mặc Cố Lự tâm thần không yên, còn anh chỉ chăm chú nhìn về phía Mộc Đóa. Thấy cô đứng lên, anh căng thẳng nắm chặt bút trong tay.
Ngay sau đó, Mộc Đóa và Thiệu Thiến Thiến, còn có Đường Gia Đống và Tôn Phong đi ra khỏi lớp. Cố Lự nhìn về phía ngoài cửa sổ, hiển nhiên là bị Xuân ca gọi đi. Không lâu sau, mấy người họ lại ôm bài thi trở về phòng học. Mặc dù đã vào học nhưng tất cả mọi người vẫn chen chúc vây quanh.
Các thầy giáo làm việc với hiệu suất cao đã sửa xong bài thi, hai tiết trước đang thống kê điểm số, bây giờ chuẩn bị xong liền trả về cho các học sinh. Để cho buổi tối mọi người sửa đề sai, ngày mai lên lớp sẽ giải thích bài thi sau.
Trong lúc phát bài, Mộc Đóa có để ý đến bài thi tổng hợp, cô phân ra một nửa giúp cho bạn học. Cô nhìn tên trên bài, từng vòng từng vòng đi trả bài. Đi qua bên cạnh Cố Lự mấy lần, cô đều chạy thẳng đến chỗ người khác, mỉm cười đưa bài thi.
Nhìn bên trên bài thi số điểm 296 đỏ chói, Mộc Đóa đi về phía hàng cuối cùng, mặt không cảm xúc chỉ trừng trừng đưa bài thi cho nam sinh nhìn cô chăm chú.
Cố Lự tủi thân, dựa vào cái gì mà với ai cô cũng cười, nhưng đối với anh lại trừng mắt như vậy, khóe miệng cũng không chút cong lên.
“Mộc Đóa… ” Cố Lự chặn lối đi, khẽ gọi cô.
Khóe miệng Mộc Đóa hơi nhếch lên, “Yên tâm, ngày mai mình sẽ mua bữa sáng cho cậu.”
Cố Lự: “… ”
Cố Lự là người đầu tiên đánh bại vị trí nhất bảng trong suốt năm lớp sáu của Tương Giai Lệ, đồng thời là người đầu tiên học vượt lớp. Điều này làm cho các thầy giáo chủ nhiệm lớp 6 trong lúc nhất thời thanh danh chấn động, phải biết rằng lúc Cố Lự ở lớp 1 thành tích tốt nhất cũng chỉ là đứng thứ ba trong lớp, quanh năm lơ lửng ở Top 10, mà bây giờ vừa đến lớp 6, liền đoạt hạng nhất, thật sự khiến cho người khác khiếp sợ.
Thời điểm giáo viên chủ nhiệm lớp 1 ở văn phòng thống kê điểm số, biết tin tức này liền lập tức cầm bài thi Cố Lự đến xem. Ông biết rõ, trước kia giải đề trừ điểm nhảy bước, bây giờ lại rất nghe lời viết đúng chỗ từng bước một. Thằng nhóc này đang đùa giỡn cái gì vậy, học ở lớp chọn thì sợ áp lực không học nổi. Không đúng, rõ ràng là trước đây cậu ta học tập với thái độ không nghiêm túc mà.
“Cô, con tới lấy hộp đồ ăn.” Mộc Đóa đi vào phòng trực ban quản lý ký túc xá, nói với cô quản lý Túc.
Cô quản lý Túc chỉ vào lò vi sóng trên bàn, rất nhiệt tình, “Mộc Đóa à? Tan học rồi hả? Lấy trong lò vi sóng đó, vừa nóng rồi. Còn có cái này, cô rửa sạch cái hộp lúc trước con mang ra, con mang về đi.”
Mộc Đóa cầm hộp giữ nhiệt liền chào tạm biệt với cô, “Cô, vậy con đi lên đây.”
“Được rồi, buổi tối đi ngủ sớm một chút đấy, sáng mai đừng để trễ học.”
“Dạ, tạm biệt cô.”
Thiệu Thiến Thiến ở ngoài cửa chờ Mộc Đóa đi tới, nhìn thấy hộp đồ ăn trong suốt trên tay Mộc Đóa có chân gà màu sắc đỏ tươi, cô đứng ở trên hành lang không để ý gì cả vội bốc lấy gặm lấy gặm để. Mộc Đóa đành phải giúp cô chia sẻ gánh nặng trên tay.
“Yến Tử, Linh Linh, mau tới ăn chân gà.” Thiệu Thiến Thiến chạy vào phòng ngủ, còn chưa để đồ xuống liền gào lên, hai người được kêu gào lập tức vọt tới. Nhìn thấy tóc Mộc Đóa, hai người lại càu nhàu một trận.
Bốn người kéo ghế dựa vây lại ngồi chung một chỗ, Thiệu Thiến Thiến ăn xong một cái liền liếm liếm môi, có chút kiêu ngạo nói, “Đoán xem, bây giờ ai đứng thứ nhất của lớp?”
“Nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu, mình đoán 80% là Cố Lự.” Trong miệng ngậm chân gà, Trương Yến mơ hồ nói.
“Rất thông minh, thưởng cho cậu một cái chân gà nữa. Cố Lự quả thật là thần tượng của mình. Tổng điểm thêm điểm trừ không đến 10 điểm…” Thiệu Thiến Thiến không quên hai ngón tay đan chéo ra dấu một chữ “Thập”, phun cục xương từ trong miệng ra, “Nhưng mà Tiểu Đóa của mình cũng không kém, lần này đều thật có tiêu chuẩn riêng của mình nhỉ, điểm Toán của Mộc Đóa cùng Cố Lự đều max điểm, tổng điểm đứng thứ năm của lớp.”
“Cố Lự cũng giúp Tiểu Đóa học thành nghề đấy, bây giờ mới một tháng, lần sau có thể sẽ xông lên Top 3 đi. Vậy còn Tương Giai Lệ vốn dĩ đứng nhất lớp kia đâu?” Trâu Linh Linh nhiều chuyện hỏi.
“Đứng ba. Lần này lớp trưởng bỗng nhiên đột phá, thi đứng hai. Đóa, cậu không ăn sao?” Thiệu Thiến Thiến nhìn Mộc Đóa đứng lên đi rửa tay hỏi.
“Vốn là cho các cậu mà.” Mộc Đóa rửa tay xong, liền bắt đầu rửa mặt.
Thời điểm bò lên giường, ba người kia mới ăn xong chân gà, gương mặt vẫn chưa hết thòm thèm.
“Đại Thiến, ngày mai mình phải dậy sớm xuống căn tin ăn sáng, cậu cùng đi không?” Mộc Đóa ghé vào mép giường, đáng thương nhìn Thiệu Thiến Thiến, một người chút động lực rời giường cũng không có.
“Được đó, sáng sớm mai gọi mình.” Cắn người miệng mềm (2),Thiệu Thiến Thiến thoải mái đồng ý.
(2) nguyên văn 吃人嘴软 – cật nhân chủy nhuyễn: có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn
Mộc Đóa vui vẻ cài một cái báo thức cho điện thoại, suy nghĩ một chút, lại cài hai cái, phòng ngừa dậy trễ.
Dịch xong câu chuyện tiếng Anh, Mộc Đóa dựa theo bản dịch nhập vào điện thoại, mới gõ được câu đầu tiên, liền nhận được một tin nhắn mới.
“Cố Tiểu Hùng: Mộc Đóa, điểm toán mình và cậu giống nhau, vậy không tính là mình thắng.”
Mộc Đóa nhớ lại một chút về việc đánh cược, đáp lại, “Không ai nợ ai.”
“Cố Tiểu Hùng: Mình nói rồi, nếu đứng nhất lớp môn Toán, cho cậu thêm một cái.”
Mộc Đóa cong môi mỉm cười, đầu ngón tay gõ thật nhanh, “Cậu cũng đã nói, bữa sáng mình đưa không tính.”