Chương trước
Chương sau
Một buổi chiều ảm đạm,Trương Minh Tuệ trở về nhà với tâm trạng nặng nề như mang một tấn đá,cô biết lúc nãy mình khóc trước mặt bọn họ trông thật buồn cười,nhưng làm sao kìm nén được,cảm xúc cứ như thế mà tuông ra

Kì thực nếu như Thiên Kim không an ủi cô,cô sẽ không rơi một giọt nước mắt nào,tâm tư cũng sẽ không bị phơi bày như vậy

Khi còn nhỏ,đọc tiểu thuyết cảm thấy nữ chính ủy khuất vì tình yêu mà thật khoa trương,cô đã từng nghĩ sau này mình lớn lên,cho dù có dành nhiều tình cảm cho một người thế nào cũng sẽ không cảm thấy đau như tê tâm liệt phế

Nhưng mà hiện giờ suy nghĩ lại,đơn giản vì đó là cảm xúc của con người

Một đêm không ngủ

Sáng sớm lúc Trương Minh Tuệ tỉnh dậy,nắng ban mai đã rọi xuống gối cô,nếu không phải người ta hay có câu "tháng năm chưa nằm đã sáng",cô đã tưởng mình trễ học rồi cơ

Trương Minh Tuệ nhìn đồng hồ trên bàn mới thở phào một hơi,sau đó từ tốn vệ sinh cá nhân,rồi khoác áo đồng phục.Nhìn bản thân trong gương,đôi mắt tối quá vì khóc một chút mà sưng cả rồi,cô cúi đầu rửa mặt liên tục bằng nước lạnh,chỉ cần khi cô tỉnh dậy sẽ không ngừng suy nghĩ về cậu

Thế nên để gạt bỏ tâm tư này một bên,hôm nay Trương Minh Tuệ chọn cách đi học sớm,không đợi cậu nữa

Gió tháng sáu là gió mùa hè,nhưng vào mỗi sớm hôm,thời tiết lúc nào cũng se se lạnh,vì thế dễ dàng xoa dịu lòng người không vui

Lúc nãy vì cô dậy quá sớm,mẹ Phương đã chuẩn bị sẵn cho cô bánh bao sữa vẫn còn nóng hổi.Trương Minh Tuệ từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt,nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại không thấy thèm,trong miệng lúc nào cũng nhàn nhạt,không muốn ăn gì cả

Vừa chạy qua ngã tư là đèn đỏ,Trương Minh Tuệ mới có thời gian dừng lại một chút,tiện thể cắn một miếng để miệng bớt nhạt,trong lòng lại suy nghĩ đến lời cậu nói hôm qua,thất vọng đến mức không muốn gặp cậu

Nhưng mà Ông Trời lúc nào cũng thích trêu đùa người khác,người mà cô nói không muốn gặp sẽ tình cờ xuất hiện,giống như bây giờ vậy

Ở phía đối diện,cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vừa bước ra từ Circle K,trên tay vẫn cầm theo một hộp mì trứng như mọi khi

Trương Minh Thiện đang dẫn xe đạp ra,ánh mắt không hẹn mà gặp gỡ nhìn cô

Khoảng cách của hai người rất xa,không biết có phải là có duyên,hay là quận Bình Tân quá nhỏ,tại sao càng muốn trốn tránh lại càng tương phùng

Nếu là bình thường,Trương Minh Thiện mua đồ ăn xong sẽ qua nhà đợi cô,thỉnh thoảng bị mẹ cô bắt gặp,cũng sẽ mời cậu vào nhà đợi,còn cho cậu đồ ăn sáng giống của cô nữa

Mẹ Phương từng nói đùa với cậu ăn mì trứng quài thì ngán lắm,nhưng trong lời đùa có nửa lời là thật,nếu cứ ăn sáng tùy tiện như thế thì sẽ không tốt

Chỉ tiếc là con người ta,mẹ không tiện dạy dỗ

Trương Minh Thiện vừa nhìn thấy cô,vẻ mặt chẳng lộ ra một chút bất ngờ nào,hai người đi cùng nhau tốc độ không nhanh không chậm,thỉnh thoảng cô không muốn đối mặt với cậu sẽ nhấn ga phóng nhanh một chút,nhưng rồi cô sợ mình lộ ra biểu tình giận dỗi gì đó,chọc cậu thấy phiền liền đi chậm lại

Nhưng mà Trương Minh Tuệ lại không nhận ra,mỗi lần cô giận cậu lúc nào cũng sẽ bỏ đi học trước,giống như hôm nay nếu không phải tình cờ nhìn thấy cô trên đường,thiếu niên cũng không biết mình đã đắc tội gì rồi

Đợi đến khi tới trường,ngay cả lúc gửi xe cùng đi ra hai người chẳng ai nói lời nào,đương nhiên người không nhịn được chủ động vẫn là người đã đắc tội với tiểu tổ tông của cậu

"Tuệ..."

Chưa kịp nói dứt lời,Trương Minh Tuệ từ từ quay đầu lại,cũng may cô đã có chuẩn bị từ trước,dễ dàng có thể nặng ra một nụ cười trông vô cùng tự nhiên

Ngay cả cậu cũng không thể ngờ được

Trong lòng rõ tệ,nhưng miệng vẫn cười

"Cậu vì sao lại không đợi tôi?"

"Mình vẫn đợi cậu mà"- Cô thản nhiên nhún vai,ngữ điệu vẫn đáp vô cùng nhẹ nhàng bình thản:"Mình định ghé cửa hàng tiện lợi mua nước khoáng,nãy giờ ăn bánh bao đến khô cổ họng rồi,cậu xem"

"Vậy à"-Ngữ điệu của thiếu niên cũng chẳng có chút nghi ngờ gì

Cô còn giơ bịch bánh bao còn phân nửa trước mặt cậu,lại mỉm cười cắn thêm một miếng

"Trời lạnh ăn đồ nóng vẫn ngon nhất"

Mà cô lại nuốt không trôi

Miếng bánh bao đó mắc kẹt ở cổ họng,giống như giọt lệ vẫn đang kìm chế ở nơi khoé mắt

Trương Minh Thiện trầm mặc nhìn cô,do dự không đáp

Nhưng cuối cùng lại đưa cho cô bình giữ nhiệt của mình,mới nói:"Đừng để bị nghẹn"

"Cảm ơn"

"Khách sáo rồi!"

Bầu không khí lại chìm trong yên lặng.Ngồi trên băng ghế đá quen thuộc như lúc đi thi,nhưng tình cảnh hiện tại đã không còn như trước

Trong lòng của cô chợt bồn chồn,cảm thấy thời gian sao mà trôi chậm thế không biết

Cô cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình,nếu biết cậu cũng đến sớm,cô thà đi học muộn thì hơn

Thôi được,nếu có thể diễn kịch cũng phải làm tròn vai cho đến cùng

Trương Minh Tuệ quay sang chủ động nói:"Hôm nay cậu đến sớm thật"

"Cậu cũng vậy"-Trương Minh Thiện nhìn về con đường bên cạnh,nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt cậu như đang trông về nơi xa xăm

Cả hai người không ai thẳng thắn,càng nói càng có cảm giác xa cách

"Tôi nhớ là thi cuối kỳ vừa mới kết thúc,cậu nên tranh thủ ngủ lâu một chút mới đúng..."

"Mình dậy sớm đã thành quen rồi..."

Cô cũng không thể nói là cô đi sớm để không gặp cậu

"Nghe nói hôm nay sẽ đổi chỗ theo thành tích...."

"À..."

Trương Minh Tuệ mím môi,phải rồi,thiếu chút nữa là cô đã quên mất chuyện này

Nếu đổi chỗ,vậy đồng nghĩa với việc ngay cả ngồi cạnh cậu cũng chẳng còn cơ hội rồi

Mày đang thất vọng cái gì chứ?

"Vậy là cậu được chuyển lên bàn đầu ngồi có phải không?"

"Tuỳ thôi"-Ngừng một chút,cậu lại thở dài một hơi vô cùng rõ ràng như thể chẳng mấy quan tâm

Đúng là như vậy

Cậu...ngay cả ngồi cùng tớ cũng không muốn phải không?

Trương Minh Thiện khoanh tay tựa về phía sau,dáng vẻ ung dung giống như thường ngày

Xem ra cậu không muốn trả lời cô về chuyện hôm qua

Trương Minh Tuệ cũng không nói nữa,tương tự với cậu ngồi tựa đầu vào thành ghế phía sau

Gió lạnh thổi qua



Tiếng xe cộ đi trên đường thỉnh thoảng kêu lên inh ỏi

Khoảng cách giữa hai người trên băng ghế,chỉ vỏn vẹn 30 cm

Không hiểu sao cô lại cảm thấy khoảng cách này xa vời đến vậy

Rõ ràng ở trước mắt nhưng lại có cảm giác không thể chạm tới

Thiếu nữ kéo dây khoá che đi nửa miệng,cảm thấy vẫn chưa đủ mà che cả nửa mặt

Lúc này,mới có can đảm mà rơi lệ

Mình thì sao?

Nếu là mình thì sao?

Trương Minh Thiện,cậu nói gì đi chứ...

Hôm qua sao cậu lại cùng Thanh Trà tan học

Đó là chuyện quan trọng hơn cả tớ phải không?

Cô cúi đầu dụi mắt,thoáng chốc một góc áo đã trở nên ẩm ướt,lấm tấm nước mắt

Chỉ là một chút ấm ức,nhỏ bé đến mức không ai hay

"Gió hôm nay mạnh quá..."

Cay mắt mình rồi

"Phải..."

Chữ 'phải' vừa dứt,đúng lúc tiếng chuông reo vào giờ lại vang lên

Những lời muốn nói tiếp theo,bất đắc dĩ được thay thế bằng hai chữ

"Đi thôi"

_______

Có người nói trong đời,chuyện tốt đẹp sẽ không kéo dài mãi mãi

Giống như việc hứa hẹn sẽ ngồi cùng nhau đến hết năm,nhưng kì thực Bình Phú có quy định mỗi lần thi xong sẽ đổi chỗ theo thành tích,chỗ ngồi sẽ tương tự như xếp hạng từ trên xuống,ai hạng nhất thì ngồi đầu,ai hạng bét thì ngồi cuối,cứ như thế mấy bạn có thành tích tốt đều đi chung với nhau,công bằng ở đâu chứ?

Hà Hân còn chưa muốn chia xa với trúc mã của cô nàng,trên bục giảng cô Hà đã giúp cô nàng tỉnh ngộ:" Đáng lẽ như mọi khi chúng ta sẽ sắp xếp cho các bạn học chưa tốt ngồi cùng các bạn học giỏi,nhưng mà trường vừa ra quy định mới để các em tập trung vào việc học hơn,kì thi đến ngược còn chưa đến 30 ngày,vì vậy những ai cảm thấy mình chưa thực sự tốt phải mau chóng cải thiện ngay,đừng để tháng sau các em là người phải hối hận"

Lớp học xì xào bàn tán,ngồi ở bên dưới,cô khẽ quay sang nhìn cậu

Thiếu niên vẫn cứ như cũ,đối với những chuyện này giống như không để trong lòng,vẫn chăm chú giải đề

Lúc nãy cũng không nhận ra cô có vấn đề

Chi ít cậu cũng phải biểu hiện ra một chút gì đó đi chứ,chẳng hạn là hỏi cô sáng nay sao lại im lặng vậy,hoặc là hỏi cô có muốn ngồi cùng cậu không

Nhưng cậu lại không nói gì cả

Trương Minh Tuệ chợt nhận ra tâm trạng cậu hôm nay cũng không tốt,nhưng cô cũng vì cậu mà rất tệ,cậu sao lại đối xử với cô như vậy

Đáng lẽ Trương Minh Tuệ sẽ không nói gì,cứ thế mặc cậu im lặng thế nào cũng được,nhưng mà có lẽ ngồi cùng một bàn,chỉ có tâm tư của cô là không ngừng nghĩ về cậu

Lần này, người không thể nhịn được lại là cô

"Thiện,hôm qua cậu về cùng ai vậy?"

Một câu hỏi thăm dò như thế,có một khoảnh khắc,mi tâm của cậu khẽ động,Trương Minh Thiện hơi dừng bút,trầm mặc ít phút

Nhưng mà sau đó,thiếu niên cũng lấy lại tinh thần rất nhanh,cậu không ngẩng đầu lên,tiếp tục giải đề toán,không nhìn cô mà đáp:"Cậu thấy rồi sao?"

Thừa nhận rồi

Bốn chữ này làm cô nổi giận,nhưng cô lại thở dài kìm nén,gằng giọng kiên nhẫn

"Hết rồi?Cậu không định giải thích gì nữa?"

"Tôi chỉ đưa cô ấy về nhà thôi,dù sao nhà cũng gần nhau,ba bảo tôi phải làm như vậy"

Nực cười thật đấy

Trương Minh Tuệ đúng là không thể bình tĩnh nổi với cách trả lời dửng dưng như thế kia,rõ ràng quan hệ của hai người hôm qua vẫn còn tốt,nhưng chỉ qua một buổi chiều lại giống như đi đến ngã tư vậy

Mỗi người một hướng

Nhưng cô cũng không thể ở trong lớp mà cãi nhau với cậu

"Thế cậu và cô ấy có quan hệ gì vậy,thanh mai trúc mã,bạn cạnh nhà,hay có hôn ước từ trước?"-Cô cũng rất nhanh học được cách trả lời dửng dưng của cậu,vừa nói vừa cười giễu một tiếng,rồi lại a lên hứng thú,giống như vừa nghĩ ra một ý gì đó

"À,hay là bạn cùng nhà,ba cậu cũng quan tâm cô ấy ghê!"

Có lẽ lời này cuối cùng cũng chọc tới tâm can của người đối diện,Trương Minh Thiện ngẩng mặt lên nhìn cô,bút cũng buông,chỉ là ánh mắt trở nên thật lạnh nhạt,hệt như hồi đầu năm cô gặp cậu

Chỉ tiếc,cậu giỏi kìm chế hơn cô,ngoài mặc chẳng tỏ ra tức giận gì,nhưng biểu hiện lúc nãy chẳng khác nào là chọc đến điểm giới hạn rồi

"Cậu nghĩ thế nào cũng được,dù sao tôi và cậu ta cũng không phải là loại tình cảm đó"

"Vậy là loại gì? Vừa yêu vừa hận à?"

"Trương Minh Tuệ,cậu đừng làm loạn nữa"-Thiếu niên hơi cao giọng,cũng may là lớp học ồn ào,không ai để ý đến chuyện hai người đang nói

Mỗi lần nhắc đến cô ấy,Trương Minh Thiện sẽ có biểu hiện trốn tránh thế này

Cô cũng quen rồi

Trương Minh Tuệ chỉ khẽ cười trừ,cô không tiếp tục nói chuyện với cậu nữa,nếu không thì cả hai người sẽ phát điên ở đây mất

Nói một hồi,lớp học dường như cũng đồng tình với ý kiến này,chỉ có Trương Minh Tuệ là trong lòng ai oán

Nhưng nghĩ kĩ thì cũng đỡ hơn phải ngồi với Trương Minh Thiện

Cô muốn thoát khỏi sự gượng gạo này càng nhanh càng tốt,chi bằng ngồi với một người chẳng có quan hệ gì,không quen có thể từ từ làm quen

Tuy nhiên rất nhanh sau đó,cô đã cảm thấy hối hận

Chủ nhiệm Hà nói bạn học nào đạt điểm tối đa hai môn tự nhiên trở lên,có thể tùy ý chọn một chỗ ngồi

Mà trong lớp,chỉ có hai người được hưởng đặc ân đó

Một là "cái tủ lạnh" Kim Thành,hai là người đạt kỉ lục giải 30 đề một ngày Trương Minh Thiện



Xùy,tự hào quá cơ

Mọi người đều mong chờ hai vị trạng nguyên ưu tú đều chọn chỗ ngồi của mình,nhưng mà với tính khí khó gần một lời cũng kiệm của Hứa Kim Thành,phần lớn đều trông chờ vào bạn học thân thiện người cũng như tên kia nhiều hơn

Cuối cùng,Hứa Kim Thành hài lòng không đổi,còn Trương Minh Thiện liếc mắt nhìn cô một thoáng,rất nhanh đã chỉ tay về phía cô

Trái tim Trương Minh Tuệ đập thình thịch mấy tiếng,cả lớp súyt nữa đã ồ quao

Thực ra,cô cũng có một chút mong chờ rằng cậu sẽ chọn cô

Nhưng mà sau đó,cậu nói:"Em muốn ngồi cùng Khôi ạ"

Trái tim liền rớt cái 'bịch'

Sơ đồ lớp chính thức,Trương Minh Tuệ ngồi cùng Phúc Thịnh

Hai người vừa ngồi xuống đã lườm nhau,nhưng mà cô cũng an tâm hơn rồi

Dù sao,ngồi cùng Phúc Thịnh cũng có cái tốt

Mãi sau này giờ kiểm tra mới biết là

Tốt cái khỉ!

_______

Sau chuyện đổi chỗ ngồi hôm đó,cả lớp cũng có mấy người bất ngờ vì sự lựa chọn của thiên tài cả khối. Ai mà không biết quan hệ giữa cô và cậu là gì,chỉ tự hỏi không biết vì sao thiếu niên lại không chọn cô

Thực ra Trương Minh Tuệ cũng có cùng thắc mắc,cô cứ ngỡ biểu hiện hờ hững của mình ít nhiều gì cũng thể hiện rõ rằng cô đang không vui,nhưng không ngờ cậu lại là kẻ vô tâm như thế,hôm trước chở hoa khôi về thì thôi đi,thậm chí còn không muốn cùng cô làm bạn cùng bàn nữa

Nghĩ đến đây,cô cảm thấy hốc mắt mình hơi cay,vì chuyện cãi nhau lúc nãy,cũng vì chuyện đổi chỗ ngồi

Thì ra chuyện cổ tích không có thật

Giai đoạn ngọt ngào ấy,qua mất rồi

Trương Minh Tuệ đi dọc hành lang,vừa đi vừa thẫn thờ như bị ai cướp mất linh hồn,rõ ràng mấy ngày trước còn tốt,bây giờ lại chiến tranh lạnh

Còn bị đổi chỗ,cậu cũng không muốn ngồi cùng cô

Trương Minh Thiện,cậu rốt cuộc còn tình cảm với tớ không?

Câu hỏi này vừa vang lên,một chú chó bỗng nhiên chạy về phía mũi chân,kéo tâm trí cô quay trở lại

Mất khoảng vài giây,ánh mắt Trương Minh Tuệ từ hiếu kì,nhanh chóng trở nên bất ngờ

Trên vòng cổ của nó khắc ba chữ

SNK

Kí hiệu chỉ có hai người biết

Đây không phải là chú chó ở lớp kỹ thuật sao?

Chú chó robot vô tình chạy đến mũi chân cô,sau đó ngẩng đầu lên,vì tông giọng của cô mà sáng đèn trên đầu ngón chân,chẳng qua lúc nào nó cũng nốt Đồ

"Đáng ghét thật,giọng của tao trầm thế ư?"-Cô cúi người vừa thấp giọng mắng,tay lại khẽ sờ đầu nó như một chú cún thật

"Sao mày lại ở đây,đến để an ủi tao hả?"

Trương Minh Tuệ vừa cúi người trò chuyện với nó,bỗng nhiên phía trước lại có tiếng bước chân ngày càng dồn dập

Cô hiếu kì vô tình ngẩng đầu lên,bắt gặp hình bóng của một cô gái,mái tóc màu nâu,là kiểu xoăn lọn sóng mà mãi sau này sẽ thịnh hành

Thiếu nữ kia cười một cái,âm thanh dịu dàng quen thuộc gọi cái tên khiến lòng cô bấn loạn

"Smart And Kind,sao mày lại chạy tới đó?"

Venezi Thanh Trà vừa gọi tên nó,chú chó robot cũng chợt tắt nguồn,trở về tư thế đang ngồi

Lúc cô nàng đuổi kịp đến đây,nhìn thấy Trương Minh Tuệ chân gối xuống đất,ngồi đối diện với nó,cảm thấy trông cô rất quen mắt

À,ra là tiểu nữ hiệp hôm ấy giúp cô nàng giải vây

Là bạn cùng bàn của Minh Thiện

"Minh Tuệ à,cảm ơn cậu giữ chân nó nhé"

Venezi Thanh Trà vừa chạy tới bế nó lên,vừa nhìn cô cười đến cong cả mắt,giọng nói làm cô liên tưởng đến vị kẹo bông gòn

Tuy nhiên Trương Minh Tuệ lại không nói gì cả,cô ngẩng đầu lên,ánh mắt lần lượt nhìn chú chó trên tay kia,lại chằm chằm nhìn cô nàng

Trong lòng như rơi xuống đáy vực

"Cậu...làm sao biết cái tên đó?"

"Hả?"-Cô nàng bày ra vẻ mặt khó hiểu"Cậu nói vậy là sao?"

"Smart And Kind,sao cậu biết tên nó?"

"À,đây là sản phẩm của đội thi Robocon năm ngoái,thầy hướng dẫn nói trong đội có người tặng cho tớ..."

Nghe đến đây,Trương Minh Tuệ đột nhiên hiểu ra tất cả

Cô hướng mắt đến những ngón chân kia,và nhớ đến lời nói của cậu ngày hôm đó

Tại sao cô lại không nghĩ đến,sự tốt bụng giản đơn ấy,cậu nói cậu muốn giúp những người khiếm thính

Hoá ra,cậu làm tất cả những thứ này cũng chỉ vì Venezi Thanh Trà

SNK,kí hiệu này bây giờ nhìn thấy chỉ làm cô nực cười

Bí mật gì chứ,ai cũng biết

Cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng,tim đập thật nhanh,mỗi nhịp đều đang rống lên rằng cô đang mất bình tĩnh

Nếu còn tiếp tục ở đây,chỉ hận vừa cúi đầu xuống nước mắt liền tuông mất

Thế nhưng tầm nhìn của cô hiện tại đã trở nên mờ mịt,mọi thứ xung quanh và gương mặt xinh đẹp của người con gái trước mặt,bỗng trở nên nhoè đi thật xấu xí

Nỗi thất vọng,sắp ăn mòn cô rồi

Trái tim cũng như thế bị ép,vỡ thành trăm mảnh

Là cô không biết,bắt đầu từ giây phút này, chuyện cổ tích ngọt ngào mà cô từng mộng tưởng,sẽ trượt dài xuống dốc

Trở thành ác mộng cả đời cô sau này
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.