Tôi bị ngất xỉu và không biết đã ngất xỉu trong bao lâu, đến khi tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một cái trại.
Nhưng phong cách dựng trại này rất giống với kiểu quân đội, tôi mừng rỡ không lẽ tôi được cứu rồi nhưng tôi cũng không dám hi vọng nhiều, vì bọn bắt cóc cũng biết dựng trại.
Tôi len lén đi ra vén cửa trại lên thì tôi thật sự rất mừng vì đây thật sự là của quân nhân rồi, tôi bước ra thì có một người lính nhìn thấy và hỏi:
- Cô đã tỉnh rồi sao?
- Dạ là các anh đã cứu tôi?
Người lính vừa rồi tiếp tục trả lời:
- Đúng vậy chúng tôi đang đi tuần thì thấy có người tưởng bọn buôn người, nên đuổi theo ai dè là một cô gái.
Người lính đó đưa tay mời tôi đi đến đóng lửa trại mà có vài người nữa đang ngồi ở đó, tôi đi theo và ngồi xuống trước hết tôi muốn nói lời cảm ơn nên lên tiếng:
- Tôi thật sự rất cảm ơn vì các anh đã cứu tôi.
Những người lính gật đầu rồi người lính vừa rồi tiếp tục hỏi:
- Chúng tôi giúp người là nhiệm vụ nên cô đừng khách sáo, nhưng vì sao cô lại ở đây?
Lúc này tôi đang rất sẵn sàng mà nói:
- Tôi bị mẹ tôi bắt cóc để cấn nợ, bà ta bán tôi cho bọn buôn người và chúng sợ bị phát hiện nên mới bắt tôi đi đường rừng.
Tôi ngừng một chút rồi kể tiếp:
- Đi được mấy hôm rồi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414232/chuong-64.html