Tôi nghe thấy mà rất sợ nếu tôi đi vào khu rừng này thì Lý Thế Bảo sẽ không thể nào tìm được tôi và tôi sẽ bị đem đi bán, bọn buôn người thì rất độc ác nên tôi rất sợ.
Phải tìm cách chạy trốn thôi, nhưng mà phải làm cách nào đây? Lúc này tôi lại mong gặp được Lý Thế Bảo dù có chết tôi cũng chỉ muốn chết trong vòng tay của anh ấy mà thôi.
Bọn chúng tháo bịt mắt của tôi ra và dắt tôi đi tay thì bị trói nên tôi cũng không làm gì được, đành phải đi theo và tìm thời cơ để trốn thoát.
Vì ở đây gần biên giới nên tôi nghĩ rừng ở đây cũng sẽ có kiểm lâm và không đến nỗi có thú giữ nên kệ tìm cách chạy trước rồi tính sau.
Đi bộ vừa đi vừa nghĩ ngơi hết nữa ngày thì ai cũng mệt mỏi, trời cũng sắp tối nên bọn chúng tìm chỗ dựng trại để nghĩ qua đêm.
Tôi nghe bọn chúng nói chuyện với nhau:
- Ê con gái của con mụ kia cũng ngon quá bây, nhưng tiếc là đồ của lão đại chúng ta không được ăn trước.
- Đúng rồi, chứ không bọn bây nghĩ ở nơi rừng rú thế này không phải quá thuận lợi cho chúng ta rồi sao? Chỉ cần giết con mụ già kia là được.
Một tên có vẻ là đại ca lên tiếng:
- Chúng mày đừng có suy nghĩ đến nữa, khi lão đại nhìn thấy hình nó thì đã ưng rồi, chứ không bọn bây nghĩ bà ta thiếu tiền nhiều như thế lão đại tha à? Nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414231/chuong-63-2.html