Tôi bị sốt hoàng toàn không còn tỉnh táo nữa, cơ thể nóng như lửa mồ hôi trải khắp cơ thể, rồi tự dưng nước mắt rơi thúc thích khóc:
- Hic…ba đừng bỏ con đi…hic…ba con nhớ ba quá…ba ơi đừng bỏ con…hic đừng bỏ con đi mà…hic…hic…
Lý Thế Bảo thấy tôi khóc nên nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng tránh đụng vào vết thương dịu dàng nói:
- Anh đây, anh ở đây với em, anh sẽ thai ba bảo vệ em, em đừng sợ đừng khóc nữa anh thương.
Vừa ôm vừa soa tóc tôi và thủ thỉ vào tay tôi để cho tôi bình tĩnh lại, đến khi không nghe thấy tôi khóc nữa Lý Thế Bảo bước vào phòng tắm, thắm một cái khăn ước ấm ấm ra lao người cho tôi.
Lý Thế Bảo còn không quên lấy một cái khăn ấm khác đắp lên trán tôi, đỡ tôi dậy cho tôi uống thuốc sốt.
Nhưng vì tôi đang sốt nên không mở miệng Lý Thế Bảo uống một ngụm nước trong miệng, sao đó để viện thuốc nhét vào miệng tôi rồi cuối xuống đưa nước vào để tôi có thể nuốt thuốc và nước vào trong.
Nhìn thấy trên người tôi đầm đìa mồ hôi anh ta còn lao cho đến khi tôi hạ sốt, lúc đó mới lấy cái đầm khác thay cho tôi.
Sao khi xong hết tất cả thấy tôi ngủ lại ngon lành Lý Thế Bảo nhẹ nhàng hôn lên trán tôi nói:
- Thiệt hôm nay không biết em là người hầu riêng của tôi hay tôi mới là người hầu của em nữa, đợi em hết bệnh đi rồi tôi lấy lại cả vốn lẫn lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414199/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.