Lại càng không phải thần Phật.
Nó chỉ là một thứ tà vật vô tình vô cảm, lấy việc trêu đùa tình ái nhân gian làm trò tiêu khiển.
Căn bản không xứng để được tôn thờ, phụng hương, đón lễ.
Ta không nhắm mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng lên vách tường đầy những tượng thần linh — hoặc từ bi, hoặc uy nghiêm.
Chắp tay, lưng thẳng, từng chữ từng câu, kiên định mà vang dội:
“Trời cao soi xét, kính thỉnh chư vị thần Phật nghe lời nguyện của kẻ phàm này.”
Ánh sáng từ khung cửa chiếu xuống, soi rõ pho tượng linh thiêng.
“Nguyện cầu nam nữ thế gian, tình ái xuất phát từ tâm, không bị yêu tà quỷ mị điều khiển vận mệnh, không để những lời ma mị lạc lối căn nguyên.”
“Nếu thần linh có linh, xin trừ diệt tà ma, trả lại thanh minh cho cõi người!”
Ta mở lòng bàn tay, dập đầu khấu bái thật sâu.
Vù ——
Gió lớn cuốn tới, hương nến tắt sạch, cây cối lay động dữ dội.
【——Ngươi!】
Giọng nói kia trở nên hoảng loạn.
【Ta không ứng! Ta không đồng ý! Ta không thực hiện!!!】
Ngay sau đó, thiên địa bừng sáng, mưa dữ lùi xa, mấy tiếng sấm nổ như xé trời — từng luồng sét tím giáng xuống, khiến cả bình phong trong điện bị chấn đổ.
Chu Dục phản ứng cực nhanh, vội bước tới đỡ màn, kịp thời ngăn cản, không để ta bị thương.
Ta vẫn quỳ nơi ấy, không nhúc nhích.
Cho đến khi cuồng phong dần lắng, mưa tan, trời trong.
Một tia nắng mỏng nhẹ như bàn tay dịu dàng của mẫu thân đặt lên sau cổ, khiến ta bàng hoàng buông lỏng tâm tư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-hong-tran/5075916/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.