Ta thấy hắn không còn hiền lành như trước nữa rồi.
Lườm hắn một cái cho hả giận, ta xoay người toan đi thì bị gọi lại:
“Tế Doanh, nàng thật không muốn biết… vì sao trẫm lại si tình với nàng đến vậy sao?”
Mẫu thân và tỷ tỷ lập tức cúi đầu, liếc nhau, rồi khẽ ho một tiếng, nói lảng:
“Chúng ta đi trước lên thuyền nhé… Các vị nội quan, cũng mời vào uống chén trà.”
Một câu nói, đuổi đi cả một đoàn người.
Chu Dục quả thật có bản lĩnh ấy.
Không còn cách nào khác, ta đành đứng lại, chờ nghe hắn nói.
Thế nhưng hắn lại không nói gì, chỉ từ trong tay áo rút ra một vật, trao cho ta.
Cúi đầu nhìn kỹ, thì ra là một mũi tên — đã cũ mòn theo năm tháng, chất liệu nhẹ, kiểu dáng nhỏ, thường là loại dành cho thiếu niên sử dụng, có thể b.ắ.n mà không cần dùng nhiều lực.
Thuở bé, phụ thân dạy ta b.ắ.n cung, chính là dùng loại này.
Một nỗi hoài niệm trào dâng, ta nâng mũi tên lên lật xem, vừa xem đã sững lại.
Ở gốc lông vũ nơi đuôi tên, có khắc một chữ — “Doanh”.
Nét bút ấy… là của phụ thân.
Là mũi tên của ta!
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chu Dục:
“Sao bệ hạ lại có được mũi tên năm xưa của thiếp?”
18
Chu Dục đưa tay, nhẹ nhàng vuốt dọc thân tên:
“Trước khi đăng cơ, trẫm và mẫu hậu chẳng được tiên hoàng đoái hoài. Mẫu hậu sinh ta ở nơi cửa Phật, xa kinh thành, luôn sống dè dặt.”
“Lớn lên trong chốn thiền môn, ta tính tình hiền lành, chẳng thích tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-hong-tran/5075917/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.