Ta thử gọi… nhưng không gọi ra nổi.
Hắn bật cười, cũng không ép. Nhìn sang bức tranh, hỏi:
“Bức họa này, phong ý mưa sầu, nét bút chan chứa thâm tình — xem ra ngươi từng rất yêu Thẩm khanh, cho nên mới vì hắn mà vội vã toan tính nhiều chuyện như thế?”
Mẫu đơn rực rỡ, che nửa mặt Chu Dục. Ta trầm ngâm, rồi thành thật đáp:
“Lúc trẻ mới gả, tình cảm là thật. Nhưng bây giờ, tình ấy đã tan.”
“Nói cho cùng, chuyện hợp tác với bệ hạ lần này, là vì ta muốn cứu chính mình.”
“Vì vận mệnh trêu ngươi, khiến ta mắc kẹt trong yêu – hận, đ.á.n.h mất bản tâm. Tâm sinh ác niệm, từng nguyền rủa sinh tử. Biến thành con người ta không còn nhận ra.”
Nói đến đây, ta khẽ cười, hơi xấu hổ:
“Thật ra… lúc trước, ta còn từng nguyền rủa bệ hạ.”
Chu Dục nghe xong như trút được gánh nặng, hoàn toàn không để tâm. Hắn còn trêu chọc ta:
“Nguyền gì thế? Trẫm có phải cũng nên chuẩn bị sẵn quan tài như Thẩm khanh không?”
Ta lắc đầu, cười nói:
“Ta chỉ nghĩ, bệ hạ người không chịu cưới vợ, không có người gối đầu thấu hiểu, lại thích chia rẽ lương duyên thiên hạ để giữ giang sơn — thật là đáng ghét!”
“Ta liền nguyền người sau này chỉ cưới được một nàng hoàng hậu thật dữ, quản cho không dám nạp phi. Hậu cung tiêu điều, mỗi ngày nhức đầu, không rảnh đi làm mấy chuyện phá hoại phu thê người ta.”
Nói xong, chính ta cũng thấy ngại.
Chu Dục nói:
“Quả thật… rất độc miệng.”
Hắn thản nhiên đứng dậy, nói:
“Vậy ta phải mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-hong-tran/5075915/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.