12
Vậy là tin ta như thế sao? Lỡ như ta có mưu đồ bất chính thì sao?
Thế nhưng mấy tên thái giám quả thực đã lui ra ngoài hành lang, ngăn cách bởi một hồ nước xanh biếc, xa xa đứng đợi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta ngẩn ra chốc lát, siết chặt lòng bàn tay, nhẹ chân nhẹ tay bước vào điện. Đến gần mới thấy Chu Dục đang chợp mắt.
Ngay cả trong mộng cũng có vẻ muộn phiền — hàng mày tuấn tú hơi nhíu lại, tay còn cầm tấu chương, tay kia giữ bút, giọt chu sa đầu bút đã sắp nhỏ xuống giấy.
Ta vô thức đưa tay ra.
Chu sa thấm ướt lòng bàn tay.
Ngay khoảnh khắc ấy, Chu Dục chợt mở mắt.
Ánh mắt sắc lạnh cảnh giác. Nhưng khi thấy ta, liền đổi thành kinh ngạc:
“Ngươi…”
Hắn như tưởng mình vẫn đang nằm mộng, trừng mắt nhìn ta một lúc lâu. Đến khi ta thấy cánh tay tê cứng, vội rút lại, lặng lẽ lấy khăn tay trong tay áo lau đi.
Một lúc sau, Chu Dục khép mắt, rồi mở ra, trở lại bình tĩnh.
“Thành nương tử, sao lại ở đây?”
Cúi đầu, ta dè dặt đáp:
“Thần phụ có chuyện khó, muốn cầu bệ hạ cùng tháo gỡ.”
Chu Dục đặt bút xuống, dời tấu chương sang một bên:
“Nếu là vì chuyện của phu quân ngươi... Thu phục đất Ngô là điều cả quân thần đều mong. Thẩm khanh bệnh tật vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-hong-tran/5075914/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.