10
Mà Xuân Nương, từ đầu đến cuối cũng chưa từng nghĩ sẽ làm thiếp của Thẩm Tích.
Ngày Thẩm Tích nam hạ, nàng đến tiễn biệt, nhưng lại khoác trên mình áo đạo bào của ni cô, khiến ta kinh ngạc đến sững người.
“Xuân Nương, cô…”
Nàng vẫn mỉm cười, nụ cười thanh khiết, như mọi khi dịu dàng nắm lấy tay ta:
“Tế Doanh, ta như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, đến giờ mới thấu ngộ.”
“Khi xưa lỡ gả nhầm người, nửa đời lận đận, may nhờ bạn cũ thuở nhỏ ra tay cứu giúp, mới thoát được biển khổ. Lại có được một tri kỷ như cô, luôn bận lòng lo liệu hôn sự cho ta, đồng hành bên ta, xua tan cô độc.”
Nàng nói rằng, hôm theo ta lên chùa lễ Phật, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm ngộ.
Phật nói: ‘Hữu tình chúng sinh, đều bình đẳng.’
Nếu vậy thì, vì sao nữ nhân ở nhân gian này lại chỉ có thể sống vùi trong cái lồng hôn nhân? Xuân Nương không muốn đi lại con đường đó nữa.
Nàng cúi mình hành lễ với ta, ánh sáng giữa mày mắt tỏa rạng chưa từng thấy:
“Từ nay về sau, ta là tỳ nữ của Quan Âm, ngày ngày thắp đèn trước Phật, cầu phúc cho cô và Tích lang.”
Nói xong, nàng tặng ta một chuỗi Phật châu, đi được mấy bước, lại ngoảnh đầu —
áo vải trắng tinh, mắt nhìn sáng tỏ, khẽ mỉm cười, chỉ một thoáng đã biến mất giữa phố phường người qua kẻ lại.
Ta nhón chân lên tìm, chẳng thấy bóng nàng đâu nữa.
Chuỗi Phật châu ấm áp, nằm trong lòng bàn tay.
Ngón tay ta co lại, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-hong-tran/5075913/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.