Lục Tử Tịch ở viện có ba ngày nhưng đã gây thù chuốc oán với tất cả bệnh nhân cùng phòng cộng những phòng xung quanh, nguyên nhân thì ai cũng biết.
Trong ba ngày này, Vương Tử Hàn rất tích cực đến chăm sóc, mặt dày hơn cả mặt đường, anh đuổi không đi, ánh mắng không thẹn mà tiếp tục bám ở phòng bệnh.
Nhưng, điều đáng sợ hơn chính là vấn đề ở Mẹ Lục. Sau khi mẹ Lục biết tới Vương Tử Hàn thì ngay hôm sau gần phòng bệnh cứ gọi là chật kín họ hàng. Loáng thoáng nghe được là đến xem con rể tương lai.
OMG, anh đã làm gì sai? Kiếp trước anh đã làm gì nên tội? Sinh ra có khuôn mặt đẹp như con gái là sai ư? Thụ Thụ Thụ cái quái gì?
Lục Tử Tịch nhân lúc không có người nhà cùng Vương Tử Hàn ở đây, nhanh chóng rón rén chuồn đi, anh chịu ba ngày là đủ lắm rồi.
Nhưng số trời luôn vậy, vừa mới nắm được vào cái núm cửa, Vương Tử Hàn đứng ngay bên ngoài cười vô cùng ngây thơ.
""Em đi đâu vậy? Có cần anh đi cùng không?"" Lục Tử Tịch mơ hồ còn nghe thấy tiếng nghiến răng.
""Ờ đi vệ sinh, đi vệ sinh ấy mà.""
""Trong phòng cũng có sao phải ra ngoài đi?""
""Tôi thích không được à?""
""Vậy... anh bế em đi.""
Sau đó là một màn không mấy tốt đẹp.
Giường bên:"" Nhìn mà thấy đau cúc quá.""
~~~
Lục Tử Tịch rất muốn Vương Tử Hàn nói về chuyện hẹn ước trăm năm gì đó, nhưng hắn nhất quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-to-hong-vao-co-em/2124578/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.