Sau khi cả hai người kia kéo nhau ra ngoài hành lang, Lục Tử Tịch mới coi như còn sống mà bỏ chăn ra. Mẹ nó, nóng chết anh, đương nhiên quên mất đây là bệnh viện mẹ làm. Giờ thì hay rồi, nhảy xuống biển Đông cũng chẳng thể rửa oan.
Thấy mẹ cùng Vương Tử Hàn vui vẻ nói chuyện, trong lòng anh không chút nào thoải mái. Giờ thằng cha này muốn thế nào đây? Nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được.
Một lúc sau mẹ Lục phải đi làm việc khác, trong phòng chỉ còn Lục Tử Tịch cùng Vương Tử Hàn. Anh không nhịn được, đặt quyển báo lên bàn, hỏi:"" Thế rốt cuộc anh muốn sao đây?""
Vương Tử Hàn chớp chớp mắt ngây thơ, nhìn Lục Tử Tịch:"" Muốn gì là muốn gì?""
""Anh tiếp cận tôi là có mục đích gì? Áo tôi trả cho anh rồi. Mà còn vì anh mà mất việc. Anh muốn sao nữa đây?"" Lục Tử Tịch tức giận, ném luôn tờ báo vào bản mặt đang giả bộ ngây thơ kia.
Vương Tử Hàn vẫn cười, dựa sát vào người anh, nâng cằm, ngón cái xoa nhẹ đầu môi,"" Tôi chính là muốn em, muốn em đó. Thì sao? Trả em cho tôi đi.""
""Anh... ""
Vương Tử Hàn quay mặt, trong đôi mắt ánh lên tia cô đơn,"" Hóa ra em đã hoàn toàn quên tôi.""
""Tôi..."" Lục Tử Tịch nghe ra điều khác thường, hai mắt bỗng dán vào đối phương, chỉ thấy một màn đau lòng hiếm có.
Vương Tử Hàn tiếp tục:"" Hóa ra, tất cả chỉ có mình tôi ảo tưởng, mình tôi nhớ đến, còn em,... em quên tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-to-hong-vao-co-em/2124577/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.