Quang đi, đôi chân ngứa ngáy đá những vật dưới nền sang một góc, cánh cửa đập mạnh vào tường đến điếc tai. Tôi thả người ra, bỏ lớp vỏ bọc mạnh mẽ, bỏ lớp phấn kiêu kì, tôi trở về chính bản thân tôi, yếu đuối, mỏng manh như đóa hoa anh thảo trước gió..
- Nguyên, em mệt quá.
- Dựa vào anh, mặc kệ tất cả đi em..
Tay tôi sờ nhẹ vào những vết bầm của anh, có chút nhói ở tim:
- Đau không?
Anh khẽ lắc đầu, từng đường nét trên mặt chuyển động, cái môi mỏng cong lên theo từng điệu ngữ:
- Chút này có là gì.
- Bầm hết rồi, gọi y tá đi.
- Không cần đâu. Anh tự làm được.. Giờ em nằm xuống, anh gọi cho Lan.
Nguyên khép hờ cánh cửa, chạy sang phòng cái Lan. Rất nhanh đã nghe tiếng dép lẹt quẹt của nó đến gần, pha lẫn tiếng bình bịch từ giày của Nguyên. Lan:
- Tỉnh rồi à? Làm tao hết cả hồn..Thấy trong người sao rồi, kể tao nghe.
Nguyên gạt cái Lan:
- Em nói từ từ thôi, Thu còn mệt mà.
Nó liếc Nguyên:
- Xí, làm ghê vậy.(nói tôi) còn mày ráng mà nghỉ ngơi, một lần sảy bằng bảy lần sanh, chuyện gì thì khỏe hả tính.. À, tao gọi cho mẹ mày rồi, bác ấy đang book vé về.
Tôi:
- Cảm ơn mày.
Cái Lan nói tiếp, vẫn cái giọng chua chát của nó:.
- Bố khỉ, tao với mày mà ơn nghĩa gì.. Mà muốn đi đứng gì thì gọi anh Nguyên, còn yếu lắm đấy, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668597/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.