Mẹ ở lại chăm tôi, bà bón tôi từng thìa cháo, nhưng tuyệt nhiên không hề khuyên can tôi suy nghĩ lại, âu là bà cũng muốn tôi được giải thoát cái kiếp chồng chung, điều mà bà chưa làm được.
- Mẹ về nghỉ ngơi đi.
- Sao được, mẹ phải ở với con chứ.
- Mẹ cứ về, tí anh Nguyên vào, tụi con bàn chút việc riêng.
Bà cười, cười đẹp lắm, nét đẹp mặn mà tràn trề xuân sắc dù đã xấp xỉ năm mươi.
- Cha bố cô ở đấy mà riêng với tư, mẹ không nghe được à?
Bà tiếp:
- Thằng Nguyên được lắm đấy, lại chung tình nữa, nếu có thể, hai đứa nên...
- Kìa mẹ, con vẫn chưa ly hôn với Quang mà.
- Thì mẹ nói sau này, từ đầu là mẹ biết nó thích con rồi..
Bà tuôn một tràn phân tích nữa, nào là nguyên giỏi giang lại đẹp trai, gia cảnh tốt, bà nhìn người chưa bao giờ sai. Tôi ghẹo bà:
- Nhưng mẹ lại chọn sai ba.
- Nhưng mẹ không hối hận, vì ít ra mẹ và ông ấy đã có một thời để nhớ, đã từng rất hạnh phúc. Mà thôi, mẹ qua gặp cái Lan một chút. Nãy nó có gọi cho mẹ.
Tôi lôi điện thoại của Nguyên ra, lên mạng xem gì đó cho đỡ buồn, bất ngờ hình nền là ảnh của tôi, bức ảnh được anh chụp từ sau, chỉ thấy dáng đứng nhìn ra biển cả. Đúng lúc Nguyên vào tới, anh để chiếc cặp xuống rồi lấy cái laptop đến cho tôi.
- Sao anh vào sớm thế. Đã ăn uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668594/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.