Một buổi tối vui vẻ, chúng tôi cùng nhau xem một bộ phim ngôn tình Hàn Quốc, đến phân đoạn nữ chính chết, không kịp nói lời yêu, nam chính cũng hoá điên loạn, tôi thút thít, nước mắt rơi ướt đầm đìa đôi má. Nguyên rút khăn chầm chậm lau cho tôi:
- Chỉ là phim thôi. Em đừng khóc nữa.
- Nguyên, tội họ quá..Giá mà cô ấy chịu nói sớm có lẽ đã không xảy ra bi kịch này. Hix...
- Ngoan, nín nào, khóc nhiều sẽ bị mờ mắt đấy, nín, anh thương.
Anh nhích người sang một chút, để đầu tôi dựa lên vai anh, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại. Ở trước cửa phòng có một đôi mắt khác đã tèm lem nước, giọt lệ long lanh che phủ nụ cười gượng gạo, cô tự nhủ lòng:
- Anh phải hạnh phúc, thật hạnh phúc thì em mới yên lòng mà ra đi..
Cô chạy, bước chân dồn dập cả hành lang vắng lặng, đến một góc khuất cô ngồi bệt xuống mà nức nở, nếu yêu là hi sinh cô nguyện cả đời mình dâng hiến...chỉ mong người cô yêu luôn vui vẻ, cô không cần gì cả. Trời đã chuyển sang buổi tối, những ánh đèn đã bắt đầu thắp sáng khắp khuôn viên bệnh viện, vài người ngồi ở hàng ghế đá truyện trò, bỗng cơn mưa từ đâu bắt đầu trút xuống, mưa bất ngờ, ào ạt ướt sũng những ngọn cây đang nép mình sau một ngày dài nắng chói.
Thành phố nắng mưa bất chợt, mới vừa đổ nắng lại hóa mưa giông. Giống như Quang, tưởng tốt đẹp lại hóa ra đểu giả. Bởi, đời không như mơ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668591/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.