Ting. Ting. Có chuông điện thoại vang lên, là của Nguyên, anh bỏ quên trên ghế. Một, rồi hai cuộc gọi liên hồi. Tôi nhấc mình xuống để xem, thật ra tôi vẫn đi đứng bình thường, chỉ đau chỗ bị bắn thôi. Màn hình là số của cái Lan, lạ nhỉ, sao mẹ lại bảo cái Lan đi công tác, trên đấy không có sóng điện thoại nên nó mới không gọi cho tôi được, sao nó lại gọi cho Nguyên. Có nên nghe hay không? Cuối cùng sự tò mò đã khiến tôi bấm vào nút xanh, rồi đặt lên tai. Chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã nói trước:
- Anh Nguyên à, mai anh có đến không?
Là Lam, em gái của Lan. Con bé rất dễ thương.
- Là chị, Thu đây.
- Chị. Chị Thu ạ, em tưởng anh Nguyên.
- Anh Nguyên vừa về, để quên máy ở chỗ chị, nhưng sao em lại giữ máy của Lan, chẳng phải nó đi công tác chưa về à?
Tôi nghe tiếng thút thít của Lam, dù rất nhỏ nhưng lại rất u uất.
- Chị Lan. Lan.
Nó nấc nghẹn không nói nên lời.
- Lan làm sao, có gì mau nói chị biết..
Lam òa khóc, nói lắp bắp:
- Chị Lan... Chị Lan... chết... Chết... Rồi... Huhu.
Tôi không tin:
- Lam, em nói cái gì vậy, nói rõ đi.
Giọng cái Lam bây giờ đứt quãng, câu từ rời rạc:
- Mọi người bắt em giấu chị... Nhưng...(khóc).. Em nghĩ chị nên biết... Chị ấy mất rồi, mất thật rồi chị Thu ơi... Huhu.
Đôi chân tôi lúc này không còn chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668562/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.