Cả ngày hôm ấy Nguyên không vào lần nào nữa, tôi bỗng thấy có chút thiếu thốn nhưng vẫn không gọi cho anh, đôi khi cầm máy lên, bấm vào dãy số mà chần chừ rồi lại xoá. Mỗi lần có tiếng bước chân truyền đến cửa tôi lại dõi mắt nhìn, nhưng đều không phải.
Mẹ:
- Trông thằng Nguyên à?
Tôi chối:
- Đâu có ạ.
- Thật không, mẹ thấy con cứ cầm điện thoại lên rồi để xuống.
- Con. Con xem mấy giờ thôi.
- Muốn thì cứ gọi, sao phải ngại. Nên nhớ: Có không giữ, mất đừng tìm.
- Mẹ. Không nói nữa, con ngủ đây.
- Ừ, ngủ đi.
Nói ngủ nhưng tôi nào ngủ được, cố nhắm mắt lại nhưng đầu thì hỗn độn, rối rắm. Bình thường Nguyên không bao giờ biến mất mà không nói một lời như vậy, không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao. Tôi chuyển người qua một bên, động vào vết thương liền nhói lên một cái, khẽ kêu lên một tiếng "á".
Mẹ nằm ở giường bên cạnh nghe động đậy liền lật đật chạy sang:
- Thu, sao vậy con?
- Không sao. Mẹ cứ ngủ đi.
Bà nhìn đồng hồ:
- Khuya rồi, Nguyên nó chắc không đến kịp đâu, con ngủ đi, đừng đợi nữa.
Tôi ấp úng:
- Mẹ. Ai trông anh ta chứ.
- Có cần mẹ lấy cái gương cho xem không? Mặt đỏ hết rồi kìa. Thích thì nhận, ai ngăn cấm đâu mà cứ chối mãi.
- Không phải vậy. Con chỉ lo một chút thôi. Nguyên thường không trễ hẹn, chỉ khi nào gặp chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668563/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.