Mẹ khóc, tôi khóc, Nguyên cũng ướt mi. Cuộc đời còn gì đau xót hơn chia ly. Ngàn năm biết gặp lần nào nữa không. Nguyên kéo tôi vào lòng anh, trong vòng tay to lớn của anh tôi cứ òa khóc nức nở, đôi vai hao gầy run lên bần bật, đôi hàng mi túa từng dòng nước mặn đắng vào khoé môi nhạt màu, dư vị này sao khó nuốt đến thế. Cánh tay rắn chắc của anh ôm trọn đầu tóc rối bời của tôi, mặc những dòng nước làm chiếc áo loang lổ. Được một lúc anh từ từ kéo tôi ra, tém lại mớ tóc bù xù trước mặt, nhẹ nhàng lau những đi giọt lệ nóng hổi, anh hôn lên trán tôi một cái, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Anh nói:
- Thu, ai cũng rất đau lòng, nhưng chúng ta phải mạnh mẽ lên để Lan được an lòng mà nhắm mắt, nghe anh, về phòng băng lại vết thương nghe em..
Mẹ:
- Đúng đó con, về phòng đi, ngày mai mẹ sẽ đưa con sang đó. Con muốn cái Lan thấy bộ dạng này của con sao, nó sẽ buồn lắm, con phải giữ gìn sức khỏe mà phẫu thuật nữa.
Ở hoàn cảnh này tôi làm gì khác được, đành để Nguyên bế về cho các bác sĩ kiểm tra, cũng may chỉ bị động nên ra máu, không ảnh hưởng gì nhiều, Nguyên nghe bác sĩ nói liền thở phào nhẹ nhõm.
- Em mà có gì anh biết làm sao. Mai mốt không được như vậy nữa, biết chưa?
Tôi cãi:
- Ai bảo anh giấu em chuyện quan trọng như vậy.
Nguyên:
- Là anh lo, sức khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668560/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.