Sau chuyến du xuân bảy ngày bảy đêm cùng người tình, Khánh về nhà với bó hồng đỏ. Vẻ mặt bơ phờ đúng như người vừa trải qua một chuyến công tác dài ngày kiệt sức.
Cổng nhà không khóa. Anh ta đi luôn vào sân.
“Vợ à! Chồng yêu về rồi đây!” Gọi năm lần bảy lượt nhưng không thấy vợ mở cửa mừng như mọi khi. Khánh vặn tay nắm.
“Vợ yêu!”
Chỉ có tiếng anh ta vọng lại trong căn nhà lạnh lẽo. Một sự im lặng làm sởn cả gai ốc.
“Vợ ơi! Em đâu rồi?”
Từng căn phòng mở tung. Nhưng Khánh chẳng thấy vợ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Nhìn thấy hai chữ 'chồng yêu', Ngọc Minh chuyển cuộc gọi sang chế độ im lặng. Rồi sửa tên người gọi thành: CC.
Mười cuộc gọi đi vợ không bắt máy. Khánh gọi ba mẹ: “Vợ con có ở bên nhà không ạ?”
“Khánh về rồi hả con? Sao hợp đồng kí thuận lợi không?”
“Dạ, rất thuận. Vợ con...”
Mẹ anh ta cắt luôn: “Vợ vợ cái gì? Mở miệng chỉ biết hỏi vợ. Từ sáng mồng Một tới giờ con dâu hiếu thảo không thấy bóng!
Con lo mà dạy dỗ...Alo...Alo....Cái thằng này, cho học rộng chức cao...chỉ biết đội vợ lên đầu.”
Khánh cắt tiếng lải nhải của mẹ, gọi về nhà vợ: “Dạ, ba mẹ! Vợ con về bên đó ạ?”
Cha vợ vội vàng: “Con đi Bỉ về rồi hả? Vợ con về hồi sáng. Nhưng không ở lại.”
“Nói vậy...vợ con không chỗ ba mẹ?”
Một tiếng 'không' khô khốc lọt vào tai khiến lòng dạ Khánh bồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3462157/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.