Ngọc Minh hướng camera về phía người đàn ông đang thâm tình vén mấy sợi tóc bị gió biển làm loạn vờn trên má người bên cạnh và cười dịu dàng với cô ta. Đưa hai khuôn mặt rạng rỡ vào một khung hình rõ nét nhất rồi ấn vào màn hình.
Một bức ảnh chồng còn hạnh phúc hơn tấm ảnh cưới treo ở đầu giường ngủ. Càng nhìn Ngọc Minh càng chua xót.
“Giờ cậu tính sao?”
“...”
Ngọc Minh đôi mắt thất thần nhìn về một hướng. Hạnh Dung sôi máu hiến kế: “Tớ với cậu xông ra bắt gian, cào rách mặt con giáp thứ mười ba đó.”
“Cào rách mặt cô ta?
Một ý kiến không tồi...Nhưng cậu nhìn xem, đến cọng tóc chồng tớ còn không cho chạm vào má chủ nhân của nó.
Ra đó, tớ sợ tay cậu chưa kịp chạm vào cô ta đã bị chồng tớ bẻ lọi xương.”
Nhìn cử chỉ và ánh mắt cũng đủ biết chồng cô yêu chiều cô ta như thế nào? Nên Ngọc Minh có thể khẳng định cô mà ra đó là tự rước tủi hổ và rước nhục!
Tội gì phải thế! Gương mặt khả ái này của cô là cha mẹ cho. Cô không làm họ tự hào thì thôi, cớ gì phải rước xấu hổ về cho cha mẹ. Huống hồ...còn con của cô nữa. Cô không muốn con mất mặt khi có một người mẹ thảm bại trước tình nhân của chồng.
“Tớ với cậu đi uống nước dừa cho mát.” Ngọc Minh phủi mông đứng lên sau khi gửi cho chồng dòng tin nhắn: “Chồng tới Bỉ chưa? Sao điện thoại của chồng, vợ không liên lạc được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3462156/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.