“Là cô thách tôi đấy nhé!” Người tình của Khánh đứng bật lên chĩa mười móng tay nhọn hoắt được vẽ tinh xảo vào thẳng mặt Ngọc Minh. 
Cô ta ỷ có người tình bên cạnh chống lưng nên chẳng kiêng dè tung đòn hiểm rất nhanh. Không ai kịp trở tay. Chỉ kịp nghe... 
“Á...á...á...á...” Chuỗi tiếng la thất thanh vang dậy cả quán. 
Khi cô ta hoàn hồn cũng là lúc Khánh thấy khuôn mặt người tình méo mó tái nhợt. Không khó để nhận ra, mười ngón tay móng dài đã bị Ngọc Minh nắm giữ và bẻ quặp ra phía sau. 
“Muốn cào mặt chính thất?” Cô nhếch khóe môi, giọng lạnh tanh: “Hôm nay tôi phế luôn để đời này cô hết cơ hội sờ mó vào vật sở hữu của người khác.” 
“Đừng mà...!” Cô ta vội vàng trưng ra bộ mặt thảm thương cầu cứu: “Anh Khánh! Em đau!” Và không quên la lên: “Á..á...á...Chị thật độc ác nỡ bẻ gãy tay tôi!” 
Như thế này thì quá lắm rồi! 
“Ngọc Minh!” Khánh hấp tấp giữ chặt cổ tay vợ, hết kiên nhẫn rít qua kẽ răng: “Đủ rồi! Em đừng làm loạn nữa!” 
Câu nói của Khánh như lưỡi dao bén cắt đứt sợi dây kiềm chế cuối cùng của Ngọc Minh. Cô nhìn thẳng vào mắt chồng. Ánh mắt căm phẫn: “Anh nói tôi làm loạn?” 
Khánh như nhận ra nỗi oán hận ngập tràn trong mắt vợ. Anh ta dịu giọng: “Đó là...em gái anh!” 
“Em gái?” Lý do chồng đưa ra khiến Ngọc Minh sững sờ. Cô nhìn chằm chằm vào mặt chồng rồi nhìn sang ả đàn bà ôm chồng cô ngủ bảy ngày bảy đêm. Càng nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-qua-doi-nhau/3462158/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.