La Trường Căn thoạt đầu ngẩn ra, tức thì gật đầu nói, “Tôi thấy được, đó cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
“Sao lại nói thế?” Lăng Bác Kim cầm bút lên.
La Trường Căn nói, “Từ khi anh Triệu mất, tinh thần của chị ấy không được tốt, cũng tại tôi, không nên nói với chị ấy là anh Triệu bị người ta nổ súng bắn chết. Tôi có khuyên chị ấy nghĩ thoáng hơn, mang tiền anh Triệu để dành cho chị ấy tới nơi khác làm lại từ đầu. Không thì ra nước ngoài cũng được, ban đầu chị ấy có nghe, cũng có đi, song chẳng bao lâu thì chị ấy lại tới tìm tôi, bảo muốn tôi báo thù cho anh Triệu giúp chị ấy. Hê, các anh đang lùng tôi khắp đường khắp phố, bản thân tôi cũng là chuột chạy qua đường thì hơi sức đâu mà giúp chị ấy. Nhưng tôi thấy tinh thần chị ấy ngày càng sa sút, ngày nói sảng, tối gặp ác mộng, cứ mãi như thế thì điên là cái chắc. Dù sao chị ấy cũng là người đàn bà của anh Triệu, chị dâu của tôi, tôi hạ quyết tâm, bèn chỉ cho chị ấy một con đường, bảo chị ấy tới tìm Hầu Nguyên Côn.”
Gậy trúc nói, “Chẳng phải Hầu Nguyên Côn và Triệu Thác Đường luôn hục hặc sao?”
La Trường Căn nói, “Kẻ lăn lộn trong đời, không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Trước kia cảnh sát quản lý lỏng lẻo, làm ăn nhiều lợi nhuận cao, bọn họ tranh giành mối hàng thì đương nhiên là hục hặc. Về sau các anh quản lý ngày càng thắt chặt, theo dõi ngày càng sát sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333644/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.