Tin Thành Vân Mạt tự sát lập tức đánh thức Lưu Triệu thức suốt đêm giờ đang lơ mơ. Ông ta tức tốc dẫn người tới, tiến hành khám nghiệm hiện trường. Di thư được mở ra trước mặt mọi người, Thường Trấn Viễn đứng bên Gậy trúc, vừa đọc thư vừa nghe anh ta đọc rành rọt từng chữ:
“Tôi không rõ Cố Hải Phát có thành công hay không, sáng nay lúc chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng, tự dưng tôi hy vọng anh ta hèn nhát lựa chọn tránh né, đừng ra tay. Như vậy, anh ta có thể tiếp tục sống hạnh phúc với bé con, có được sự hạnh phúc mà tôi và tiểu Phi không có. Nhưng mà, tôi vẫn không gọi điện cản anh ta lại. Tôi nghĩ, tôi cũng hy vọng anh ta ra tay nữa. Báo thù cho Thác Đường, và cho cả tôi. Sau khi tôi chết, nói với A Căn là ngừng tất thảy lại. Bất kể tay cảnh sát kia có chết hay không thì cũng ngừng hết lại đi. Tôi và Thác Đường lại có thể gặp nhau ở dưới kia rồi, chúng tôi cũng sẽ hạnh phúc. Tôi để lại di chúc ở văn phòng luật sư Hồng Thao Thao, tiệm trà tặng cho vợ A Căn, cô ấy muốn tiếp tục kinh doanh hay bán đi, tùy cô ấy cả. Với lại…”
Đằng sau đều là hậu sự mà Thành Vân Mạt nhắn nhủ, Thường Trấn Viễn không nghe nữa, chậm rãi lùi đi.
Diêu Khải Long chết rồi, Trang Tranh chết rồi, Triệu Thác Đường chết rồi, giờ, Thành Vân Mạt cũng chết rồi. Như chị ta nói vậy, tất thảy đã ngừng lại rồi. Những ân ân oán oán, những yêu hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333643/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.