“Óe!” Những người khác nhảy ra.
Thường Trấn Viễn đứng xa nhất, một chân đứng trên bậu cửa, một chân đứng bên ngoài, chỉ huy từ xa, “Bỏ vào túi đã!”
Đồng sự nói, “La Trường Căn đi vệ sinh mà còn dùng di động à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh đi vệ sinh dùng di động mà có thể cho được xuống dưới mông à? Anh đang thẩm du cho di động sao?”
“Phụt!” Những người khác quay đầu cười khúc khích.
Đồng sự mặt đỏ tai hồng, “Em nói thế thôi mà.”
Lăng Bác Kim bịt mũi kiếm một vòng trong nhà vệ sinh, thấy không có gì đáng nghi mới đi ra đóng cửa lại.
“Kiểm tra thêm nơi khác nữa đi.” Thường Trấn Viễn đứng ở cửa chỉ huy.
Rốt cuộc có một đồng sự nhịn không được mà rằng, “Lão Thường, sao anh cứ đứng đấy vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ gì?”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì sao La Trường Căn lại ném di động vào trong bồn cầu.”
“Vậy anh nghĩ ra chưa?”
“Nếu cậu không cắt ngang tôi thì sắp nghĩ ra được rồi đấy.”
Một đồng sự khác nói, “Việc này cần nghĩ nữa à, nhất định là trông thấy cảnh sát tới, muốn xóa sạch chứng cớ chứ sao.” Anh ta chỉ vào cái lỗ nhỏ trên chỗ báo dán cửa sổ, “Chẳng phải chỗ này có thể trông thấy bóng người sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chứng cớ gì mà phải đợi người ta tới mới xóa?”
Đồng sự đó ngẩn ra.
Lăng Bác Kim cầm một cái quần bãi biển từ trong phòng đi ra, “Có thể thấy là tâm trạng gã khi ấy rất thảnh thơi, vì vậy mới vội vàng ném di động vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-nham-duong-ngay/1333645/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.