“Ở đây có chút tiền tôi tích góp được, tuy không có nhiều nhưng hi vọng có thể san sẻ với anh và bác gái. Anh đừng ái ngại và bó buộc vào nguyên tắc làm người của mình quá. Chúng ta là bạn, tôi nghĩ rằng mình nhất định phải ra sức làm cái gì đó để giúp anh. Đổi ngược lại là tôi khó khăn, tôi tin rằng anh sẽ có hành động tương tự như vậy. Và tôi sẽ không... không từ chối anh đâu.”
Cố Thừa Luân lặng người.
Anh biết Ân Hi đã rất bận tâm đến tự ái của anh nên mới khó nhằn thốt ra những lời lẽ như thế.
Anh không ái ngại, không hổ thẹn, chỉ thấy một cô gái bận tâm đến mình như vậy... khiến trái tim vừa chịu tổn thương như được làm ấm.
Cảm giác của anh với Ân Hi luôn đến một cách nhẹ nhàng và tự nhiên như thế. Anh không cần gồng mình lên làm người đàn ông hoàn hảo, cũng không cố che giấu tâm tư của mình để chiều lòng đối phương.
Chỉ là... anh không thể nhận tiền của cô được. Cô không cần có bất kì trách nhiệm gì đối với lần khó khăn này của anh.
“Ân Hi! Nếu em là bạn gái của tôi thì tôi sẽ nhận số tiền này.”
“Hả?” Ân Hi há hốc miệng, không ngờ đến Cố Thừa Luân lại nói ra câu này.
Cố Thừa Luân khẽ cười, mắt phượng dài nheo híp lại vô cùng quyến rũ, anh nhấn mạnh: “Tôi nói thật.”
Ân Hi cầm suýt không nổi tấm chi phiếu. Trong lòng rũ xuống.
“Anh thật khéo lựa lời từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ngoat-hoang-kim/2990422/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.