Chương trước
Chương sau
“Hôm qua bị Sở Liêm Chính mời đi, hôm nay đã bị khai trừ, hiệu suất làm việc của Chính phủ thật sự nhanh quá hả?”

“Nghe nói sáng nay ông ấy tự nộp thư từ chức mà, còn không biết điều hay sao. Nếu tôi là sếp thì cũng cho ông ấy nghỉ sớm, để khỏi chướng mắt.”

Cố Thừa Luân rót cốc nước nghe hai đồng nghiệp luyên thuyên.

Chú Hiếu thu dọn bản vẽ và đồ dùng cá nhân vào thùng carton, chật vật bước ra khỏi văn phòng, vài bước thì đồ trên thùng chất đầy rơi tuột xuống dưới đất.

Nghe tiếng động, Cố Thừa Luân quay mặt sang nhìn, thấy hai đồng nghiệp đang nói chuyện chợt dừng lại, đi ngang qua đó. Còn nghĩ họ tiến lại nhặt đồ phụ chú Hiếu, nhưng thoáng chốc đã đi lướt qua, phớt lờ chú Hiếu.

Vẻ mặt chú Hiếu hiện lên tia tủi hổ, có chút bất đắt dĩ ngồi xuống tự nhặt đồ lên. Lúc này vừa hay trông thấy có bàn tay đưa ra nhặt mấy cuộn bản vẽ.

Ngước mặt lên nhìn quả nhiên là Cố Thừa Luân.

“Cảm ơn cậu... Ở lâu mới biết lòng người, không ngờ phải đợi đến từng tuổi này tôi mới trải nghiệm được.”

“Lời đồn dễ sợ, chỉ là người ta không muốn bị kéo xuống nước một cách không minh bạch thôi.”

“Vậy còn cậu. Cậu không sợ sao?”

“Tôi rất hân hạnh, vẫn là tôi nghĩ không thẹn với lòng.”

“Có nhiều người họ không dám bước tới, là bởi vì họ tưởng họ sẽ làm sai, và cũng vì vậy những chuỗi ngày sau này của cậu không dễ sống hơn hôm xưa đâu. Luân à, hãy ráng đứng cho vững, mong rằng cậu... trở thành ngoại lệ.”

...

Tan sở Cố Thừa Luân liền nhanh chóng về nhà báo tin tốt cho mẹ Cố được vui, chỉ là mở khóa cửa thì không có ai, vừa hay muốn mở điện thoại gọi cho Uông Thành thì bên ngoài nghe thấy tiếng động.

“Mấy cái túi xách đó đúng là đắt tiền quá.”

“Đó là hàng hiệu ấy mà, chỉ có những người thượng lưu mới thích mua.”

“Mẹ! Ân Hi!”

“Sau tan sở sớm vậy, hôm nay không có chạy bộ sao con.” Mẹ Cố tươi cười nói, “Mẹ và Ân Hi ăn ngỗng quay tiệm Tài Kí, có mua về cho con. Hồi nhỏ con thích ăn ngỗng quay ở đó nhất mà. Cứ khóc đòi cha mẹ mua cho.”

Cố Thừa Luân ái ngại nhìn sang Ân Hi, hơi gãy đầu: “Nhưng chỗ đó xếp hàng rất lâu.”

“Ân Hi có lòng, nó đã xếp hàng cả buổi. Nhưng vì cả buổi trưa không ăn gì, mẹ và Ân Hi đã tranh thủ lúc còn nóng ăn luôn. Đúng thực rất ngon.”

Cố Thừa Luân cười cười, nhìn xuống mấy túi đồ mua sắm trên tay Ân Hi thì lại ngỡ ngàng. Anh kéo tay mẹ mình sang một phía khẩn trương hỏi: “Hôm nay Uông Thành có đưa mẹ đi tái khám hay không?”

“Uông Thành đột nhiên đổi ca với đồng nghiệp, cho nên đã nhờ Ân Hi đưa mẹ đi.”

“Hả?”

“Lại phiền đến em.” Cố Thừa Luân ngại ngần nhìn sang Ân Hi, “Nhưng mà đi khám bệnh đến tận giờ này hay sao? Hai người... mua sắm đó à?”

Ân Hi mỉm cười, chỉ xuống chân mẹ Cố: “Tôi thấy giày bác gái bị mòn đế hết rồi, lúc di chuyển suýt thì trượt ngã mấy lần cho nên đưa bác ấy mua một đôi giày mới.”

Ân Hi đặt mấy túi mua sắm xuống ghế salon, còn mẹ Cố thì uể oải xoa xoa cánh tay bị trật.

Cố Thừa Luân tranh thủ đi rót nước cho hai người họ. Lại nghe mùi ngỗng quay, trong lòng không khỏi nhảy nhót. Mẹ Cố bên tai cứ không ngừng nói lời cảm kích Ân Hi.

“Ân Hi còn đưa mẹ đi mua thêm mấy bộ đồ lót và túi xách. Mẹ qua đây gấp gáp, cái gì cũng không có chuẩn bị. Vẫn là Ân Hi có lòng... tiền mua sắm, đều là con bé trả.”

Cố Thừa Luân bồi hồi, quay sang nhìn Ân Hi. Đúng lúc cô đưa đĩa gà quay và nước chấm đến cho anh. Vẻ mặt cũng ngượng ngùng không kém.

“Vậy là tái khám từ lúc sáng sớm đến tận bây giờ, bên Dật Vĩ phải thế nào?”

“Hiếm khi tôi xin nghỉ một ngày, anh Tép Nhỏ biết là vì bác gái càng không trách cứ. Bên đó tôi đã thu xếp, không có vấn đề gì.”

Cố Thừa Luân chỉ biết mỉm cười, sau đó quanh ra nhà khách xem tay của mẹ mình, “Bác sĩ nói thế nào, tay của mẹ bớt đau hơn chưa?”

“Đã đỡ nhiều. Cũng không cần tái khám nữa.”

Ân Hi bên cạnh lại căn dặn: “Lúc tắm bác nhớ trùm ni long vào, đừng để thấm nước. Hoặc là chỉ rửa mình thôi.”

“Lau mình thì được á mà, chỉ là... đã mấy ngày rồi bác không có gội đầu, thực sự thấy khó chịu.”

Ân Hi như hiểu ra, liền sốt sắn kéo mẹ Cố vào nhà tắm và giúp bác gội đầu. Mẹ Cố có hơi ái ngại nhưng vì Ân Hi nhiệt tình như vậy cũng không có từ chối.

Cố Thừa Luân từ đầu chí cuối đi hết ngỡ ngàng này đến ngại ngần khác, tuy nhiên đối với tấm lòng của Ân Hi dành cho mẹ anh khiến trong lòng thật sự ấm áp. Anh bên ngoài ngồi ăn ngỗng quay, hồi niệm lại khung cảnh tuổi thơ có cha mẹ nuông chiều... Anh thật sự khao khát Ân Hi sẽ có trong cuộc sống thường nhật của anh sau này, giống như bây giờ, có thể tới lui trong căn nhà của anh lo việc vụn vặt.

...

Lăng Minh xem đua ngựa với người bạn ở Trường đua ngựa Happy Valley*, thua liền mấy trận. Hậm hực quanh ra ngoài quầy vé dự định cược thêm, lúc này nghe tiếng gọi phía sau thì giật mình quay lại: “Cậu Lăng! Đã lâu không gặp.”

*Là một trong hai trường đua dành cho các môn đua ngựa và là điểm thu hút khách du lịch ở Hồng Kông. Nó nằm ở Thung lũng Hạnh phúc trên Đảo Hồng Kông.

“Tép Nhỏ! Đúng lúc vậy, nhưng sau lại ở đây... tôi biết cậu xưa giờ đâu thích chơi cá ngựa.”

“Đi theo ông chủ ăn bữa cơm xã giao và coi đua ngựa thôi.”

“Ông chủ của cậu là Lôi Kình mà đúng không?”

“Ừm hửm. Gần đây cậu Lăng có gặp thằng Luân không? Mẹ của nó đã sang Hong Kong và đang gặp chút khó khăn.”

“Cái này thì tôi biết, sáng sớm nó mới tìm tôi còn mở miệng mượn tiền nữa. Tôi không muốn bọn cho vay được lời nên mới cho nó mượn thôi.”

Thượng Thần Hi ngạc nhiên: “Dạo này cậu Lăng chắc là đầu cơ cổ phiếu thắng lớn chứ hử? Số tiền nó mượn... không ít đâu.”

Lăng Minh phất tay tỏ ra thản nhiên: “Quan trọng là quen bạn bè gì, có nắm bắt tin nội bộ ngon hay là không? Thằng Luân làm cho Sở quy hoạch đó mà, giờ giúp nó trước sau này lo gì không có chỗ dùng tới.”

Thượng Thần Hi cười cười.

Lúc này cánh cửa một căn phòng VIP chợt mở, Lôi Kình bước ra, sau lưng còn có một nhóm người.

Trông thấy Thượng Thần Hi đứng đó thì lên tiếng gọi: “Tép Nhỏ! Đi thôi.”

“Xin lỗi, gặp được bạn nên trò chuyện vài câu.”

Trông thấy Lôi Kình bước tới Lăng Minh lập tức khẩn trương đến gần: “Ông Lôi! Hân hạnh... Tôi tên Lăng Minh.”, Lăng Minh đưa tay ra niềm nở muốn bắt tay, nhưng thấy đối phương kẹp điếu xì gà đưa lên miệng hút thì vội đánh nhẹ bàn tay lên ngực Thượng Thần Hi và nói: “Thằng cháu của tôi là Cố Thừa Luân, chơi thân với Tép Nhỏ lắm.”

Lăng Minh vội vàng lấy danh thiếp của mình ra đưa cho Lôi Kình: “Danh thiếp của tôi... Xin chỉ dạy thêm.”

Lôi Kinh miễn cưỡng đón lấy rồi đưa lại cho Simon phía bên trái, ngước nhìn Thượng Thần Hi và nói: “Lão Lầu tối nay gầy sòng, đừng có trò chuyện lâu.”

“Vâng ạ.”

Dứt lời Lôi Kình cùng đám thuộc hạ rời đi. Lăng Minh niềm nở vẫy tay chào, hết sức khẩn trương và ngưỡng mộ.

Thượng Thần Hi bên cạnh gọi mấy tiếng mới tập trung quay lại: “Cậu Lăng! Đêm nay rảnh chứ, có thích chơi xì phé* không vậy?”

“Tôi?”

Thượng Thần Hi gật đầu chắc nịch.

*Xì tố hay xì phé kiểu Hồng Kông (tiếng Anh: poker) là một trò chơi bài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.