Thái Vy vẫn còn muốn ngủ, nhưngtiếng quét sân, cùng nhiều tạp âm khác khiến cô đành ép mình ngồi dậy.Qua khe cửa, có thể thấy trời vẫn lờ mờ tối, chắc khoảng bốn hay năm giờ sáng. ( Lời tác giả: Người dân thời này đều dậy theo giờ giấc của gà,gà gáy canh năm nhà nhà đều lục đục quét sân,đun nước, gà lên chuồng(mặt trời vừa khuất) thỳ nhà nào nhà nấy cũng cơm nước xong xuôi, thảnh thơi chút thỳ trải chiếu ra sân hóng mát, không thỳ cũng lo đi ngủ đểsáng sớm còn ra đồng.) Thái Vy vừa xoa xoa mặt vừa nghĩ, đèn điện khôngcó, tối om có gì thú vị để mà thức, thắp cái đèn dầu thôi cũng phải nhàcó của ăn của để mới dám xài. Haiz. Tính cả hôm qua nữa là hai ngày côchưa vệ sinh cá nhân, người cô bây giờ kì thực nhớp nháp vô cùng, cònkhó chịu hơn cả mùi ẩm mốc nữa.
- Cô chủ, cầm lấy này.
Thái Vy vội đón lấy cái miếng cứng cứng nhỏ như ngón tay, con bé đưaxong cũng gấp gáp chạy mất. Ngắm ngía một hồi, cũng không biết dùng đểlàm gì, bèn giắt vào áo. Lấy nửa khoai còn lại, tỉ mẩn lột vỏ ăn. Thôikệ, đến đâu tính đến đó.
Đến gần trưa, nhà yên ắng hẳn. Căng mắt dòm ra sân cũng chỉ thấy mấy con gà, ngoài ra không có bóng người qua lại. Căn phòng này chắc chắn làgian sau, hoặc gian phụ, cạnh nhà bếp, thế nên sáng nay bọn người hầumới qua lại nườm nượp như vậy. Thái Vy bỗng thấy thấp thỏm, đám ngườihôm qua cho đến giờ vẫn chưa quay lại làm khó cô, như vậy nên vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/77914/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.