Nói đến đây, gã hơi ngập ngừng. Bà lớn thấy thế chen vào, miệng nhai trầu chóp chép:
- Vì con không giống như mấy đứa quê mùa khác, ta định trau dồi cho con thành hoa khôi của cái phường hát cô đầu này. Dù sao con cũnglà con của cụ lí, cũng được học cái chữ, lại xinh đẹp, nếu được dạy bàibản, ta không tin con không hái ra được tiền. Tích cóp được tiền, con có thể chuộc thân, chả ai cấm. Nhưng ta nói, mười đứa như mười, chẳng đứanào muốn rời khỏi đây. Về việc ngủ với khách, tuyệt đối theo ý con, conkhông muốn, ta cũng không ép, cốt sao con có thể làm cho mình có giá,kiếm tiền cho ta nhiều chút là được. Dù sao mấy việc nhớp nháp ấy cũngcó đào rượu lo rồi.
Đoạn bà cười khẩy:
- Ăn sung mặc sướng, có kẻ hầu người hạ, sống trên đầu lũ đànông lắm tiền nhiều tật, lấy tiền của họ cung phụng mình, lại chả phảiviệc nặng nhọc, đâu ra việc nào lại an nhàn lắm tiền như vậy.
Thái Vy bỗng thấy ớn lạnh, ra cô rơi vào một nơi chẳng khác nhà thổ làmấy, nói như bà ta, nếu cô không kiếm được nhiều tiền, việc giữ thânđừng mong. Thái Vy thầm khóc trong lòng, sớm biết thế thì đã quý trọngcái mạng nhỏ mình hơn. Thấy cô trầm ngâm, bà ta lại thẽ thọt:
- Hôm kia, là bà năm làm loạn, ta đã phạt, sau này cũng khôngdám làm khó con cái gì. Đào Tuyết hôm nay đã dọn sang bên ta rồi, con có thể lên đó ở.
Rồi quay sang quát thằng Tũn:
- Tũn, sai người dọn dẹp phòng cũ của đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/77915/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.