Mọi chuyện diễn ra êm đẹp đếnmức Thái Vy cảm thấy có chút bất an. Cô đã mua được một chỗ khá ưng ý.Điểm không vừa ý duy nhất là khoảng sân rộng rãi đã lát xi măng lángbóng. Cô dự tính sẽ thuê người băm nát ra, rồi lót bằng phiến gạch đểtạo vẻ dân dã. Tên quán cũng chọn luôn rồi, “Nướng Hà Nội, không vộiđược đâu. Biển hiệu sẽ do thầy thư pháp viết trên tấm gỗ hương. Ngoàiviệc sửa sang lại căn nhà nhỏ thành các phòng: đông lạnh, chế biến, kho. Còn phải xây thêm một chỗ nhỏ để nhân viên ngủ nghỉ tại quán nếu có nhu cầu. Việc sang tên nhà đất diễn ra thuận lợi và nhanh chóng với một íttiền vụn. Bây giờ, có thể coi cô là bà chủ tiệm ăn rồi. Trong một ngàymà xong hết tần đó việc nên Thái Vy mới thấy bất ổn như thế. Buổi tối,Thái Vy mặc chiếc áo dài màu tím lan rừng, khoác chiếc áo len mỏng, tóctết lệch một bên. Cầm xắc nhỏ xuống phố. Tối nay cô định ghé xóm chợ lao động, chọn vài người vóc dáng ổn, nhanh nhẹn đê thuê. Trên đường đi,nhìn những xe đẩy nghi ngút khói và mùi thơm lừng từ thức ăn bốc lên,Thái Vy không cưỡng nổi. Cô dừng lại trước một xe bán mỳ vằn thắn. Sợimỳ được làm từ bột và trứng, sau đó cán mỏng nên sợi vừa dai vừa giòn,lại giữ được màu vàng ươm bắt mắt. Vằn thắn có nhân là tôm tươi giã nhỏ, nấm hương và thịt, được gói trong một lớp bột mỳ cán mỏng. Thái Vy gọimột tô, món ăn mang hương vị Trung Hoa này quả thật biết níu chân kháchqua đường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/2078091/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.