Thái Vy mua vé rồi vào trong gachờ, thậm chí còn lên tàu ngồi. Cô còn đổi vé để ngồi phía bên kia tàu,chỗ mà tầm mắt của James không hướng tới được. Rồi cúi thấp người, luồnra cuối khoang tàu,nhanh chóng ra chỗ nối hai toa rồi xuống tàu. Sauđó mua vé tuyến xe điện đến Bến Thành. Một mình mà khiêng cái vali tođùng khiến Thái Vy mồ hôi ròng ròng. Xe điện chạy trong thành phố nênrất chậm. Thái Vy có dịp quan sát cảnh vật xung quanh. Cùng một thờigian mà giữ hai miền có sự khác biệt quá lơn. Sài Gòn mà cô đang chiêmngưỡng đây có khi còn xa hoa hiện đại hơn bây giờ. Những người phụ nữkhông mặc áo dài họa tiết thì mặc váy midi, sườn xám…chạy trên nhữngchiếc Velo Solex hay Vespa trông rất thanh lịch. Có một bác đã luốngtuổi khi thấy hình ảnh xinh tươi này đã ngâm lên một đoạn thơ ngắn:
“Sài Gòn phóng Solex rất nhanh
Đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
Có nghe hơi thở cài vương miện
Lên tóc đen mềm nhung rất nhung…”
Những cô nữ sinh trong tà áo dài trắng, thắt eo con kiến tụm lại trênbăng ghế nhìn bác cười khúc khích. Thái Vy cười nhẹ. Sài Gòn thật đẹp,con người nơi đây cũng thật đẹp. Xe điện dừng lại trước chợ Bến Thành.Thái Vy nặng nhọc kéo hành lí xuống xe. Thật quá sức chịu đựng của cáilưng. Thái Vy đưa mắt tìm kiếm. Một anh thanh niên nhanh nhảu chạy lại:
- Cô đây có cần thuê người khiêng đồ không ạ?
Thái Vy gật đầu:
- Anh tính thế nào vậy?
Anh kia vừa nói vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-mot-chan-vao-trai-tim-anh-the-co-duoc-khong/2078090/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.