Ta càng nói, sắc mặt mẫu thân càng tệ.
Ta khẽ thở dài, chân thành hỏi:
— “Mẹ à, mẹ nói là vì cả nhà, nhưng từ khi con chào đời, đến nay sắp thành thân, con đã từng nhận được điều gì gọi là ‘tốt’ từ cha mẹ chưa?”
Thấy mẫu thân sắp nổi giận, ta liền lên tiếng trước:
— “Sự thật chính là, các người chẳng xem con ra gì, lại còn làm bộ làm tịch. Không thấy vừa giả dối, vừa buồn cười sao?”
— “Con nha đầu này, sống sung sướng quá rồi nên mới rỗi hơi oán trách cha mẹ. Con không thể nhìn xa hơn chút sao? Sau này đại bá con sẽ…”
— “Con biết.”
Ta cắt lời bà, bật cười:
— “Cho nên, con sẽ tự mình lấy lòng đại bá. Còn cha mẹ, đừng mơ thông qua việc chèn ép con mà đạt được điều gì nữa.”
Cha mẹ vốn là kẻ vụ lợi, bọn họ nuôi dạy ra một đứa con gái thấp kém như ta.
Khi còn nhỏ, họ dạy ta ít lời, ít việc, học theo biểu tỷ.
Ta từng ganh ghét biểu tỷ, cố ý gây khó dễ cho nàng suốt một thời gian dài.
Nàng bảo ta đọc sách, ta liền nhét sách dâm thư vào giá sách của nàng, khiến nàng xấu hổ đỏ mặt.
Nàng bảo ta ngoan ngoãn, ta liền leo cây, hái trái ném bừa, đập trúng không ít người.
Nàng bảo ta đừng làm càn, ta chui vào gầm giường nàng giả làm ma dọa lúc nửa đêm.
Kết quả là ta luôn bị phụ mẫu trừng phạt: đ.á.n.h đòn, phạt quỳ tổ đường, bỏ đói.
Mỗi lần đều là biểu tỷ cứu ta ra ngoài.
Lần bị bỏ đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-tran/4797939/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.