Ta nói:
— “Phụ mẫu vẫn luôn hiểu rõ chính mình.”
Phụ thân vừa nghe ta mở miệng, sắc mặt liền sa sầm:
— “Con có ý gì đây?”
Ta mỉm cười:
— “Phụ mẫu đã chẳng có bản lĩnh, thì làm sao dạy được nữ nhi có bản lĩnh? Con chẳng qua là tấm gương phản chiếu rõ ràng, ngày ngày phản ánh dáng vẻ của phụ mẫu. Đã làm người phải co đầu rụt cổ, thì con biết ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c thế nào để nổi bật được chứ?”
08
Phụ thân lập tức vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ quát:
— “Ngươi muốn tạo phản phải không, Lạc Hàm? Đây là thái độ con cái nói chuyện với cha mẹ sao?”
Ta hỏi ngược lại:
— “Phụ thân muốn thấy con với thái độ thế nào? Kính cẩn? Thấp hèn? Cúi đầu răm rắp báo đáp ân dưỡng d.ụ.c của người và mẫu thân?”
Lồng n.g.ự.c phụ thân phập phồng kịch liệt vì giận. Mẫu thân lại bắt đầu khóc:
— “Ta thật hối hận vì đã sinh ra đứa con gái như ngươi!”
Nhưng trong lòng ta giờ đã không còn gợn sóng gì nữa.
Thuở nhỏ, ta từng ra sức học làm người ngoan, chỉ vì sợ phụ mẫu thật sự không yêu ta.
Còn bây giờ, ta đã hiểu rõ — muốn yêu một kẻ không yêu mình, thật là việc khó hơn lên trời.
Mà ta bây giờ, đúng là chẳng yêu họ nổi nữa.
— “Mẫu thân, không chỉ người hối hận, chính con cũng hối. Hối rằng mình không bò ra từ bụng đại nương, nếu con là nữ nhi của đại bá và đại nương, hẳn các người sẽ thích con rồi.”
Tiếng khóc của mẫu thân khựng lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-tran/4797938/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.