Hắn nghẹn họng, cứng đầu đáp:
— “Dĩ nhiên không phải là lời giả.”
— “Vậy thì tốt,” ta ra hiệu, “nhưng lời nói sau lưng thì tác dụng nhỏ nhoi. Mời Tần công tử đến phủ chúng ta một chuyến, đối mặt chỉ rõ sai trái của hai vị đại nhân nhà ta.”
Hạ nhân lập tức bước tới mời hắn.
Tần Tuyên vùng vẫy:
— “Các ngươi dám? Ta là cháu của Tần Chi đại nhân!”
— “Biết rồi, Tần đại nhân cao phong lượng tiết, là thúc phụ của công tử. Chưa có công danh mà đã dám chỉ trích triều thần, quả là gan dạ hơn người. Hổ phụ sinh hổ tử.”
Khóe môi Lâm Chi Vận khẽ nhếch.
Động tác giãy giụa của Tần Tuyên cứng lại, sắc mặt trắng bệch.
Nếu hắn chấp nhận lời mời, chẳng khác nào thể hiện Tần đại nhân có ý bất mãn với nhà họ Lạc.
Dù sự ganh ghét có thật, nhưng nói toạc ra thì khó coi vô cùng.
— “Ta… ta không có ý gì khác.”
— “Vậy công tử có ý gì?”
Ta ung dung nhìn hắn:
— “Chẳng lẽ đối với hai vị Lạc đại nhân nhà ta, công tử không hề có ác cảm?”
Tần Tuyên nhục nhã cúi đầu, c.ắ.n răng gật:
— “Là tại hạ thất ngôn.”
Ta cũng gật đầu:
— “Nếu không phải lỡ lời, thì công tử cố ý gây sóng gió, rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Tần Tuyên há miệng, nhất thời câm lặng.
Lâm Chi Vận chẳng biết đã đến bên cạnh ta từ lúc nào, nói:
— “Còn một khả năng nữa.”
Ta nhìn sang.
Hắn nghiêm mặt:
— “Tần huynh ganh tị ta có được chỗ dựa tốt, ôm lòng tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-tran/4797937/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.