Biểu tỷ đưa tay vuốt ve chiếc áo cưới đang thêu dở, trong mắt vừa vui mừng lại có chút bịn rịn:
— “Chớp mắt thôi, con khỉ nhỏ ngày xưa cũng đến lúc xuất giá rồi.”
Tay ta hơi khựng lại, thấp giọng hỏi:
— “Khi ấy… có phải tỷ rất ghét muội không?”
— “Sao cơ?” Biểu tỷ hơi nhướn mày, “Chẳng phải khi ấy là Hàm nhi ghét tỷ sao?”
Ngón tay ta khẽ run. Quả nhiên, sao biểu tỷ lại không nhận ra ác ý khi đó của ta chứ? Bỗng cảm thấy đầu nhẹ đi, ta ngẩng lên.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Biểu tỷ đang xoa đầu ta, dịu dàng nói:
— “Mấy trò vặt vãnh ấy có gì đáng để để tâm? Dù gì muội cũng là muội muội của ta, nghịch ngợm một chút thì sao đâu.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài:
— “Huống hồ... ta còn chưa kịp thương muội cho đủ, sao có thể ghét cho được.”
Ta đặt khung thêu xuống, lặng lẽ nhìn biểu tỷ.
Trong lòng nghĩ thầm: nếu ta được sinh ra từ bụng của đại nương, thì tốt biết bao.
Nàng chậm rãi nói tiếp, trong giọng mang theo vài phần tiếc nuối:
— “Sau này muội gả đến nhà họ Lâm, sợ là khó gặp nhau thường xuyên. Nếu Lâm Chi Vận đỗ đạt, ở lại kinh thành thì còn đỡ. Nếu không, chúng ta phải chia xa rồi.”
Lòng ta cũng chùng xuống.
Rời khỏi cha mẹ là điều ta mong muốn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-tran/4797940/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.