Cử động mạnh làm vết thương ở vai trái đau như xé. Cái nhíu mày vì đau của tôi không qua khỏi đôi mắt quan sát kĩ lưỡng của Hyuga. Và nếu biểu cảm trên mặt không xuất hiện thì tên cáo già vẫn nhận ra. Mũi cáo vốn rất nhạy, nhất là với thứ chúng đã từng lấy làm thức ăn.
Máu chảy ướt một ống tay áo, nhỏ giọt lên tấm trải giường.
“Máu?” Ánh mắt Hyuga thoáng chút bất ngờ và lo lắng.
“Ăn đi. Đồ bổ đấy.” Tôi nhướn mày, mỉm cười nhạo báng và thách thức.
“Đợi tôi một chút.” Hyuga nói vội và đi xuống bếp. Không lâu sau, anh ta trở lại, tay cầm theo một bát sứ bên trong đựng đầy thảo dược đã được đâm nát. Anh ta ngồi vào vị trí cũ, nói. “Cởi áo ra đi.”
Ngay lập tức, anh ta lãnh thêm một cái tát. Thấy tôi đứng dậy, Hyuga vội giữ tôi ngồi xuống, giải thích:
“Để tôi cầm máu cho em.”
“Không cần! Mặc kệ tôi!”
“Mùi máu sẽ hấp dẫn lũ sói. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn chúng sẽ tìm được lối khác để vào đây. Nếu muốn toàn mạng về Việt Nam thì nghe lời tôi một lần này đi.” Hyuga nói nhanh. Không để tôi kịp quyết định, bọn thực vật trong phòng giữ lấy tay chân của tôi, để anh ta được dễ dàng hành động.
Lớp vải dính máu bám chặt lấy vùng da quanh miệng vết thương làm tôi đau khi chúng bị lấy ra. Tôi cắn chặt răng, im lặng nhưng vẫn cảm nhận được trán mình đang lạnh đi trước những thứ Hyuga lấy ra từ vết thương. Đó là một loại dây leo thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bong-dem/76515/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.