Kể từ khi biết Hyuga sắp tỉnh lại, cục bông gòn cứ quanh quẩn bên anh ta. Từ sáng đến tối, một mình tôi loay hoay lo chuyện trong ngoài đền, một mình tôi nấu cơm, ăn cơm giống hệt những ngày đầu đặt chân đến đây. Tôi không trách con cáo nhỏ. Bởi tôi luôn chuẩn bị tinh thần cho một ngày nào đó phải thả nó về rừng để an tâm rời xa nơi này. Ngày đó chưa đến nhưng tình cảnh hiện tại gợi ra cảm giác chia li rất rõ ràng. Cục bông gòn giống hệt như con vật do Hyuga nuôi, nó đến nơi này để đợi ngày chủ nhân của nó hồi tỉnh.
Ngày nhanh tàn và đêm lại đến. Hôm nay là đêm trăng tròn, mặt trăng tròn to và sáng rực trên nền trời. Cảnh tượng trước mắt rất đẹp nhưng chỉ có mình tôi thưởng thức. Ánh trăng trải đều trên mặt sân, bao trùm toàn bộ khuôn viên của ngôi đền. Tiếng chuông cảnh báo trong và đền bất chợt mạnh hơn. Cùng lúc đó, tiếng thét rất to và dài của cục bông gòn vang lên từ nơi Hyuga nằm. Tiếp theo là tiếng cười độc ác của một người con trai.
Tôi đi vào nơi Hyuga đang nằm, tát một phát thật mạnh lên đầu kẻ vừa tố cáo tôi chứa chấp người lạ trong đền. Và cơn tức giận lên đến đỉnh điểm khi tôi nhìn thấy túm lông trắng của cục bông gòn cùng một vết máu tròn nhỏ vương lại trên chăn. Đến nước này, không thể giữ được bình tĩnh và sự dịu dàng miễn cường dành cho một người bệnh, tôi gắt lên:
“Đồ khốn nạn! Anh đền ơn tôi thế hả? Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bong-dem/76510/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.