Cuối tuần, Heian đi tàu cao tốc từ Tokyo đến nơi xa xôi hẻo lánh này thăm tôi. Cậu ấy là người sau cùng đến đền sau khi nhóm du khách cuối cùng rời đi. Trên tay phải Heian là một cái túi to đầy áo ấm, khăn choàng cùng một số loại thuốc chữa những loại bệnh thông thường. Còn túi ở tay trái là gạo và những thực phẩm tươi và một vài món ăn có thể dự trữ lâu dài. Heian đến thăm đền với gương mặt trầm tư và một đôi mắt chất chứa nỗi buồn. Dù rất muốn hỏi thăm nhưng vào những khoảnh khắc như vậy, khả năng giao tiếp bằng lời nói của tôi lại bị vô hiệu hóa.
Heian vào bếp và cùng tôi nấu một vài món đơn giản và dọn ra gian nhà phụ đối diện bánh xe nước gần hồ Thanh Tẩy. Mỗi người một nỗi lo riêng, thế nên, sự im lặng vây chặt và chia cắt hai kẻ cô độc trong đền suốt một thời gian. Mãi cho đến khi ngồi vào bàn, tôi và cậu bạn ngoại quốc mới chợt nhận ra sự tồn tại của đối phương.
“Mấy ngày nay, ở đây có xảy ra chuyện gì không?” Heian mở lời.
Chuyện về hai mẹ con Hyuga và cái hộp ở nhà kho cùng sự xuất hiện của cục bông gòn chợt quay về. Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại giấu nhẹm câu chuyện đầu tiên và cuối cùng. Sự nhạy cảm đến mức tiêu cực mách bảo hiện giờ không phải lúc để kể về những chuyện khó tin đó, vì vậy, tôi chọn nói về cái hộp trong kho một cách thành thật với hi vọng Heian sẽ tìm ra cách giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bui-bong-dem/76509/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.