Căn phòng nửa tối, ánh sáng của TV le lói trên bức tường trắng, chiếu vở hài kịch trong nước buồn tẻ.
Lộc Nghiên hỏi: “Cửa sau thì sao?”
Hùng Húc bấm điều khiển chuyển sang kênh kinh tế tài chính, lâu lắm mới xem TV, anh muốn xem tài chính trong nước quan tâm đến vấn đề gì. Câu hỏi bên tai khiến anh phì cười, nhất thời cạn lời không biết trả lời em bé tò mò này thế nào: “…”
“Tôi chưa thử bao giờ, chắc anh thử rồi nhỉ.” Cô gối lên đùi anh, ngón tay vẽ vòng tròn vu vơ trên cơ bụng anh.
“Nghịch nào.” Anh nắm ngón tay của cô, không thể đốt lửa nữa, phía dưới của anh lại ngo ngoe rục rịch rồi.
“Anh chưa thử à?” Trong ấn tượng của cô, anh là người có kinh nghiệm rất phong phú.
Anh nhéo ngực cô, hờ hững nói: “Tôi không thích.”
“Vì sao?” Cô tò mò nhìn anh, thấy anh ngẩng đầu không đáp, đoán chắc là có chuyện khó nói, liền bật mode cameras 360 độ, bắt trọn mọi cảm xúc trên mặt anh, nhõng nhẽo: “Nói đi mà.”
“Tôi thích đi cửa chính.”
“Có ký ức không tốt hả?” Lần trước cô đi bar nghe bạn kể, có người phun phân, lúc ấy cô không dám tin hai người kia còn nhìn mặt nhau kiểu gì. Chẳng nhẽ anh cũng bị?
“Không, nó không thoải mái lắm.” Anh bẹo má Lộc Nghiên, thấy cô không có ý định kết thúc đề tài, anh không khỏi cười khổ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi tả cho em dễ hình dung nhé, cửa chính chỉ có cửa vào lỏng thôi, sau khi vào sẽ có vô số giác hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116645/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.