Chương trước
Chương sau
“Cái gì?” Hùng Húc cởi áo khoác, nghe Lộc Nghiên thì thầm một câu như là chửi mình, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt cô gái đang rũ xuống, rồi ôm cô vào lòng: “Không ngon à?” Anh vừa nói vừa sờ vào hộp đồ cơm, lạnh ngắt. 
“Không.” Lộc Nghiên cúi đầu trả lời tin nhắn của hội PUBG, giả vờ rất bận, không thèm nhìn anh.
Cô ngã vào vòng tay của anh, sỉ vả mình trước, mày còn muốn mơ mộng bao lâu nữa, người ta có phải đồ riêng của mày đâu? Đã nói sòng phẳng ngay từ đầu, mày chỉnh đốn lại dục vọng chiếm hữu của mình đi!
Lộc Nghiên phồng má đứng dậy dọn hộp cơm, rồi bóc bánh kem tươi ra ăn.
Hùng Húc bật máy tính bắt đầu làm việc, nhưng khác với lần trước, lần này anh đeo thêm cặp kính gọng đen, ánh huỳnh quang chiếu vào mặt, mắt kính lại phản chiếu ánh sáng xanh.
Anh rất nghiêm túc, mãi đến khi bị ánh mắt nóng rực thiêu đốt, không thể tập trung làm việc, mới giương mắt nhìn lại, chỉ là khóe miệng cong cong đã bán đứng anh không hề ngại bị cô quấy rầy.
Đọc Full Tại truyentop.net
Lộc Nghiên thấy anh nhướng mày, dừng gõ bàn phím, liền chân chó chui vào lòng anh. Ăn xong bánh kem, chút chua xót trong lòng lại dịu xuống.
Đầu ngón tay cô chạy dọc theo sống mũi anh, đẩy cặp kính ra, “Không ngờ anh cũng đeo kính đấy.”
“Ừ, cận hơn 1 độ.” Anh vòng tay qua eo cô, ánh mắt quay lại màn hình.
“Tôi chưa thấy anh đeo bao giờ.” Đầu ngón tay cô rời khỏi cặp kính, lang thang vô định trên mặt anh.
“Thỉnh thoảng tôi sẽ đeo, vào dịp quan trọng ấy.” Chủ yếu là dạo này chẳng có dịp gì quan trọng cả, anh buồn cười nghĩ, rồi đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cọ vào sợi tóc mềm mại, “Chúng ta mới gặp vài lần, em chưa thấy tôi đeo kính là phải rồi.”
Lộc Nghiên cắn răng. Đúng vậy, chúng ta mới gặp vài lần, mà đã ngủ nhiều lắm rồi. Cô và anh bác sĩ ED kia quen hơn nửa năm cũng chỉ ngủ có 5 lần. Dù chất lượng không cao cho lắm.
“Sao chọn gọng đen?” Đầu ngón tay cô mân mê bờ môi anh, hơi khô, chắc thiếu nước rồi.
“Hồi trước đeo gọng vàng bị nói là mặt người dạ thú, nên đổi sang gọng đen cho đứng đắn.”
Nói đúng quá còn gì, anh tưởng đổi cái gọng kính mà đổi được phong cách à?
“Nhưng sao không thấy anh nheo mắt?” Rất nhiều người cận thị đều nheo mắt mà.
“Em biết tại sao không?” Anh khúc khích, “Vốn tôi cũng có thói quen nheo mắt, mỗi khi thấy gái liền nheo mắt để nhìn rõ hơn, kết quả người ta tưởng tôi phát tín hiệu, còn nhận được bao nhiêu là số điện thoại.
“Phét vừa thôi.” Cô hờn dỗi, cái đồ kiêu nhà anh.
Đầu ngón tay cô cọ đến vân môi, cọ tới cọ lui, vô tình trượt vào trong miệng anh. Lưỡi anh phối hợp cuốn lấy, ẩm ướt bao vây, khuấy đảo một hồi. Bụng cô thắt lại, ngón trỏ thông đồng với lưỡi anh tác oai tác quái.
“Vậy lần đầu anh thấy tôi là đang phát tín hiệu đấy à? Tôi nhớ anh có nheo mắt nhé.”
Đọc Full Tại truyentop.net
Anh cắn đầu ngón tay của cô, đôi mắt đầy sao nheo lại, tia sáng ám muội bắn về phía cô, khản giọng nói: “Tôi đang tự hỏi, làm cách nào để đưa em lên giường.”
Cô uốn éo eo thon, khoanh chân khóa anh lại, ánh mắt mê ly dụ hoặc hỏi: “Thế giờ nheo mắt là có ý gì?”
“Muốn ** em.” Anh thò tay xâm nhập, trực tiếp bóp vào chỗ mềm mại, không kiêng nể gì mà nhào nặn liên hồi, Lộc Nghiên không mặc áo lót, càng tiện cho anh làm xằng làm bậy.
Hiếm lắm mới thấy anh nói từ tục tĩu như này, cô hưng phấn cuộn chặt ngón chân.
Môi cô bị anh chiếm đóng, dòng điện chạy khắp bụng dưới, mũi chân vô thức chui vào ống quần anh, chà xát lông chân rậm rạp.
Hơi thở nặng dần, dục vọng nóng lên, cô mở chân, cách một lớp vải mô phỏng động tác lên xuống của vật cứng.
Cô vứt cặp kính sang bên, mất khống chế ôm chặt lấy đầu anh, lòng bàn tay ma sát với da đầu.
Trong không khí, tiếng môi giao chiến càng lúc càng vang, hít thở không thông biến thành nỉ non ưm a, kích thích dục vọng đạt đỉnh, xé nát cơ thể của nhau thành mảnh vụn.
Họ giằng xé, rồi hùa theo, đáng lý sẽ cùng lên đỉnh cực lạc, như bầu trời che đầy mây kia, ở nơi giấu tai mắt người, cùng nhau hòa thành một thể. 
Nhưng không phải.
Khi dục vọng lan tràn đến gần điểm đích, họ chững lại.
Quần Hùng Húc bị cô thô lỗ cởi ra, cẳng chân cô như tìm thấy nhà, tranh thủ thời gian nghịch ngợm lông tóc anh.
Anh gấp gáp lột áo len của cô ra, duỗi tay vén sợi tóc lòa xòa trước ngực đi, rồi đẩy cô lên bàn, tham lam mút nhũ hoa, cho đến khi chúng đứng thẳng lên trong khoang miệng ướt át, cho đến khi cổ cô cong thành một đường cong tuyệt đẹp.
Lộc Nghiên ngả người về phía sau, đầu cô rũ xuống, mái tóc đen đung đưa trong không khí theo động tác của anh. 
Cô cảm giác hai chân mình bị mở ra, cảm giác lưỡi anh xâm chiếm, còn chơi xấu cọ răng vào ngọc trai, làm cô điên cuồng túm lấy tóc anh, hét lên thất thanh.
Cô cảm giác như có dòng điện liên tục giật mình, cả người run rẩy cao trào, đợt trước chưa qua đợt sau đã tới, cô muốn trốn, lại muốn ở, chỉ đành lắc người như có như không, nhưng chẳng là gì trước sức tay của anh.
Rõ ràng trong miệng cô, lưỡi anh mềm mại như rắn, nhưng khi xuống dưới thân lại mang đến cảm xúc thô ráp như bút lông cán trúc quét qua các điểm mẫn cảm của cô. Tay anh bẻ hai chân cô ra, vùi đầu hôn lên bụng dưới.
Lộc Nghiên nức nở khi ngắn khi dài. Nếu môi răng Hùng Húc là một nhạc trưởng, thì buổi hòa nhạc dâm mỹ sẽ được diễn tấu ngay tại đây.
Anh nâng chân cô lên, cuối cùng cứng rắn và mềm mại cũng gặp nhau, song chẳng thể tiến sâu, tựa như mối quan hệ của họ.
Cô bám vào vai anh, nhăn mày đẹp lại, “Thật khó chịu.”
“Tôi cũng khó chịu.” Anh thử đẩy vài cái, nhưng rõ ràng dục vọng lúc này mãnh liệt hơn ban sáng nhiều, giờ có ra sức cọ cũng chẳng đã cơn thèm.
Lộc Nghiên được bế khỏi bàn.
Đọc Full Tại truyentop.net
Cô úp mặt vào tường, hai tay bị anh ép giơ lên đỉnh đầu, anh tăng tốc đâm vào kẽ mông cô, còn cô thì cố khép chặt hai chân, chỗ mẫn cảm bị cọ qua cọ lại nhưng chẳng thấy bớt nôn nao, cô bắt đầu nổi nóng, lưng toát mồ hôi mỏng. Cô ít khi ra mồ hôi, chứng tỏ lúc này cũng rất khó chịu.
Đến khi cơ đùi cô co cứng, anh đang mải miết đột nhiên buông ra, sức nóng ma sát giữa hai chân chợt biến mất, bấy giờ cô mới nhận ra hai sườn đùi của mình đã thấm đẫm mật dịch.
“Sao thế?”
Hùng Húc cắn vai cô, giơ tay tự xử, “Không sao.”
Lộc Nghiên nghiêng mặt hôn anh, chưa được mấy giây đã nhũn chân trượt xuống, may mà anh đỡ kịp, “Không đứng nổi?”
Lộc Nghiên chạm lưng vào giường mới phát hiện từng khối cơ bắp của mình đều cứng đờ do gắng sức quá mức.  
Hai chân cô lại mở ra, để anh ngoáy sâu vào con đường ướt át.
Cô cong eo, cọ vào đầu nấm của anh, từng tiếng rên nũng nịu phát ra, át đi tiếng nước ngày một to, tạo thành bản giao hưởng trong không khí.
Lộc Nghiên co rút bụng, đầu gối kẹp hông anh, cả người rung lắc theo tần suất của anh.
Cô cảm nhận được anh tăng tốc, muốn cùng anh lên đỉnh, bèn ngẩng đầu, thè lưỡi nhìn anh, đầu lưỡi khiêu khích ra hiệu cho anh.
Hùng Húc gầm lên, một tay cầm lấy, hùa theo cô nghiêng người về phía trước, bắn hết lên mặt cô.
Lúc lên lúc xuống, lúc lên lúc xuống, lúc lên lúc xuống, ba bơm đầy sữa trắng.
Chờ hô hấp anh bình tĩnh lại, Lộc Nghiên tinh quái nhìn anh, lưỡi đinh hương lượn một vòng, liếm hết giọt trắng trên môi, rồi lật người ngồi quỳ trên vai anh, cắn môi dưới dụ dỗ.
Anh nheo mắt nhìn sâu một cái, nặng nề nuốt nước bọt rồi bật cười, “Đệch mợ, chẳng lẽ lại chụp ảnh lại.”
“Cái gì?” Cô biết còn cố hỏi.
“Cô nàng dâm đãng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.