“Sao đến lượt tôi lại không làm được?”
Lộc Nghiên đặt tay lên vai Hùng Húc, đầu ngón tay vân vê gáy anh. Cô nhìn thẳng anh, cố chấp hỏi ra môn ra khoai.
Hùng Húc lại cứng rồi, hầu kết lăn tới lăn lui mấy lần cũng không mở miệng được, mãi sau mới nói: “Sợ em đau.”
Sợ cô đau? Trả lời kiểu gì vậy.
Làn khói bốc lên từ thùng rác, hòa tan trong không khí.
Ánh sáng biến ảo giữa hai khuôn mặt, phác họa đường nét biến dạng, làm trồi lên những ham muốn ám muội.
“Anh chơi qua những cái gì rồi?”
“Cũng không có gì, tôi không chơi nhiều như em nghĩ đâu.” Cô tưởng anh là huấn luyện viên giường chiếu đấy à, hỏi gì mà nhiều thế.
Cô đảo mắt, “Roi da?”
Bạn xem, lại hỏi nữa rồi. Anh nói, “Chỉ vài lần thôi.”
“Với cùng một người?”
Anh không đáp.
“Bạn gái cũ?”
Im lặng.
“Không nhớ nữa?” Cô hỏi.
Không khí yên tĩnh vài giây, Hùng Húc mở miệng: “Cùng một người.”
Đêm đông giá rét đã qua một nửa, sương mù phủ kín cánh cửa sổ.
Khi Lộc Nghiên tỉnh dậy, nửa người cô đã nằm ngoài chăn bông. Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cùng với nhiệt độ của máy điều hòa khiến cô như đang ngủ trong lồng hấp.
Bên tai là tiếng nhạc chuông truyền thống của điện thoại Apple.
Sự yên tĩnh bị phá vỡ, tiếng chuông điện thoại lúc nửa đêm là nỗi sợ nhất đối với người rỗi việc như Lộc Nghiên, bởi vì đó chỉ có thể là của mẹ cô.
Cô ngồi bật dậy, tim đập loạn xạ, hấp tấp cầm điện thoại lên, lại run rẩy đặt xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116646/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.