Lộc Nghiên ngồi lên xe Hùng Húc, đi đến nơi có thể càn quấy.
Anh cầm tay lái, hỏi: “Ngày mai em có đi làm không?”
“Tôi vừa xin nghỉ phép. Còn anh?”
“Nghỉ.” Anh từ chức.
Lộc Nghiên tất nhiên không hiểu được ý của anh, thứ sáu không đi làm là việc hết sức bình thường đối với cô.
Đọc Full Tại truyentop.net
Họ bước vào phòng, không có sự gấp gáp như ở hành lang ban chiều, Hùng Húc cởi áo khoác ra, thấy Lộc Nghiêng đang gửi tin nhắn, vờ quan tâm hỏi: “Nhắn tin với đối tượng xem mắt à?”
Cô gửi tin xong, quay đầu thành thật khai báo: “Anh ấy hỏi tôi ngủ chưa?”
“Vậy em ngủ chưa?” Anh ấn cô vào tường, đưa ngón tay lạnh ngắt vào trong áo len, chơi xấu khiến cô nổi hết da gà, thấy cô cắn môi không đáp, “Hửm?”
Cô chớp mắt, vặn eo tránh ra, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh. Cô vùi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng chọc thủng lời nói dối của mình, “Ngủ rồi.”
Anh cởi cúc áo lót, rồi kéo nó ra. Cặp thỏ trắng trước ngực Lộc Nghiên mất đi chỗ dựa, khe khẽ run lên.
Anh đặt áo lót ren lên sát mũi ngửi, từ tốn nhào nặn nơi mềm mại của cô qua lớp áo len, nhướng mày hỏi: “Với ai?”
“Một kẻ xấu.”
Một tên đàn ông xấu và một người phụ nữ tốt, kết cục sẽ thế nào?
Đáp án hôm nay là, một đêm tình không biết hồi kết.
Lộc Nghiên ngẩng đầu, mặc cho quần áo của mình bị lột ra từng cái, giống như một con cừu cam nguyện bị người giết thịt.
Hùng Húc không đi lên giường, tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116640/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.