Dường như đã quá muộn rồi.
Hai cơ thể muốn củi khô bốc lửa trong toilet.
Hùng Húc kéo Lộc Nghiên vào toilet nam, cô nhất quyết không chịu, nắm chặt cổ tay áo vest của anh, kêu lên, “Không! Sáng quá!”
Cô chưa chuẩn bị kịp, cần bóng tối giúp sức.
Tường nam sụp thì cô xây tường bắc.
Lối thoát hiểm tầng 18, đen kịt.
Đọc Full Tại truyentop.net
Lộc Nghiên không biết lối thoát hiểm trong tòa nhà cao tầng lộng lẫy này lại sâu và yên tĩnh như thế. Họ hòa vào bóng tối, tiếng thở dốc hòa quyện, đong đưa trong hành lang.
Không biết là hôn hay là cắn, chỉ có dục vọng bùng cháy, dựa theo bản năng, bấu víu lẫn nhau, trút giận bừa bãi.
Hùng Húc cảm nhận được sự nhiệt tình và ẩm ướt của Lộc Nghiên.
Tiếng rên rỉ của cô cào xé mang tai, bắn từng viên đạn kích tình vào vùng bụng dưới của anh.
Anh vuốt lưng cô, xoa mông cô, cười nói: “Vội thế.” Giọng nói khản đặc chứng minh anh cũng không khá hơn là bao.
Tình dục làm nhòa thời gian và địa điểm, chỉ còn da thịt đụng chạm, môi răng gắn bó là chân thật.
Đầu lưỡi Lộc Nghiên chống lại anh, hàm răng định cắn lấy môi anh, lại bị anh tránh được, phản đòn ngậm lấy môi cô, ôm lấy cô, thuận thế gặm nhấm.
Cô ngả người ra sau, thoát ra thở hổn hển, vô tình để lộ cần cổ thiên nga cho anh.
Anh hôn dọc xuống phần cổ ngọc ngà, hơi thở đã loạn nhưng nụ hôn không hề thô lỗ, anh vẫn luôn vô cùng kiên nhẫn trong phần dạo đầu.
Lộc Nghiên lại nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116639/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.