🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sư Tuyết kiên trì có thể tự mình đi đường, nhưng không quá hai bước liền đỡ tường, Trần Lăng Tùng nhịn cười nói: “Cậu đừng cậy mạnh.” Sư Tuyết liền đỡ tường đứng đó, Trần Lăng Tùng không biết ý tứ của hắn, cũng đứng tại chỗ. Một lúc sau, Sư Tuyết nghiêng mặt đi, khóe mắt liếc nhìn Trần Lăng Tùng, cậu mới phản ứng lại, cười thầm, đi lên trước khoác cánh tay của Sư Tuyết lên vai mình, hai người dựa vào cực gần, lúc đi đường có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Tiếng hít thở này ở trong màn đêm, không thấy rõ mặt nhau không nhìn được khác thường, chờ đi vào hành lang, sau khi cửa thang máy mở ra, ánh sáng chói lòa ùa đến, Trần Lăng Tùng cùng Sư Tuyết đi vào, sau khi cửa thang máy khép lại, trong không gian hẹp hòi an tĩnh, thân thể của người này dựa sát vào một người khác, da thịt trần trụi gần kề, này gần như khiến người khó có thể chịu đựng giống như tiếng hít thở gần trong gang tấc.

Cố tình vào lúc này, Sư Tuyết hỏi bằng giọng khàn khàn: “Tới rồi sao?” Giọng hắn cọ qua khuôn mặt của Trần Lăng Tùng một cách nhẹ bẫng, Trần Lăng Tùng xoay mặt qua chỗ khác, lúc này thang máy “Đinh ——” một tiếng, cậu giống như đại xá, thầm thở phào một hơi, liền túm lấy người kéo ra ngoài.

“Tới rồi, cậu tự đứng một chút.” Trần Lăng Tùng móc chìa khóa trong túi quần, móc cả buổi cũng không móc ra được, Sư Tuyết dựa vào tường, quay đầu nhìn cậu, Trần Lăng Tùng bảo mình bình tĩnh, thở ra một hơi nặng nề, mới nhớ tới chìa khóa đặt ở túi áo.

Sư Tuyết nói: “Dường như trí nhớ cậu trở nên kém rồi.”

Trần Lăng Tùng đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn Sư Tuyết. Sư Tuyết nhàn nhã đứng ở một bên, dù say rượu cũng không thấy bộ dạng có chút nào chật vật, mái tóc gọn gàng như trước, nếp uốn trên quần áo cũng không thấy bao nhiêu, chỉ có da hơi hiện lên màu đỏ, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, tỏ rõ thần trí của người này có khả năng không tỉnh táo lắm. Trí nhớ của cậu tự cậu biết rõ, nhưng thật ra đầu sỏ gây tội này, chẳng những lòng không mang cảm kích, còn dùng vẻ mặt người ngoài cuộc lên giọng chê trách người.

Trần Lăng Tùng tức giận nói, “Tớ thấy cậu đã tỉnh rượu không sai biệt lắm, cậu có chân đúng không? Tự mình vào đi.” Mới lạ ban đầu đã qua, cộng với nóng nảy không rõ lý do, Trần Lăng Tùng nói chuyện cũng không còn khách khí. Cậu nói xong cúi người lấy ra hai đôi dép nam ở trong tủ giày, mình đổi một đôi trong đó, đang muốn vào cửa, Sư Tuyết ở đằng sau cậu nói: “Màu đôi này khó coi.”

Trần Lăng Tùng hít một hơi, đổi là những người bạn khác đòi hỏi, đã sớm tung dép vào mặt người đó, nhưng cậu xoay người, một câu “Thích mang thì mang không thì thôi” chần chừ thật lâu cũng không ra khỏi miệng. Lúc cấp ba Trần Lăng Tùng liền phát hiện, độ nhẫn nại của cậu đối với Sư Tuyết cực cao, ban đầu còn chưa có tâm tư kia đã như vậy rồi, có lẽ có liên quan tới ấn tượng ban đầu, lần đầu tiên cậu gặp Sư Tuyết, buồn cười, một học sinh nam ngồi đọc sách trong ký túc xá, nghe thấy có người vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi xuống thật mau, hắn có chút khẩn trương, giống như không biết nói gì, tay đều bóp nhăn sách.

Trần Lăng Tùng chủ động chào hỏi, “Này, bạn cùng phòng, đọc sách à? Làm quen một chút, tớ là Trần Lăng Tùng. Trần tả nhĩ, Lăng lưỡng thủy, Tùng mộc bàng*.”

(*陈: trần 左耳: tả nhĩ; 淩: lăng 两水: lưỡng thủy; 松: tùng 木旁: mộc bàng. Tui để nguyên văn chớ k biết edit sao ax^^.)

Sư Tuyết ngẩng đầu nhìn cậu, lúc này Trần Lăng Tùng mới thấy rõ mặt hắn, ngạc nhiên tán thưởng một tiếng ở trong lòng, vị bạn học nam quá mức xinh đẹp này khẽ nói:

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/270224/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bức Thư Tình Vô Danh
Chương 4
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.