Trần Lăng Tùng tự nhận là tính tình không tệ, nhưng giờ phút này cậu có chút tức giận. Sư Tuyết mềm oặt ghé vào trên người cậu, tóc của hắn thật mềm, thỉnh thoảng cào qua mặt Trần Lăng Tùng. Người lái thay này nói ở ngay gần đây, lâu lắc như vậy rồi còn chưa tới. Đến liền cho anh ta ít sao.
Cậu nghĩ ngợi lung tung, không rảnh để ý hai người đứng dưới ánh đèn, nhận được rất nhiều ánh mắt của người qua đường. Cậu nghe thấy có người thấp giọng nói chuyện, theo tiếng nhìn qua, là hai nữ sinh đang ghé vào nhau.
Trần Lăng Tùng thu hồi ánh mắt, lúc này một người đàn ông vội vàng chạy tới, khoảng chừng ba mươi, trên trán đều là mồ hôi, khi nói chuyện mang theo thở dốc: “Ngài là Trần tiên sinh đi? Vừa rồi đột nhiên có việc liền đến trễ, để cho ngài đợi lâu, thật ngượng ngùng.”
“Không có gì. Xe tôi đậu ở đằng trước, đi thôi.”
Trần Lăng Tùng thở ra một hơi, cậu dìu Sư Tuyết đi lên trước hai bước, người đàn ông kia vội vàng tới hỗ trợ, mới vừa đụng vào cánh tay Sư Tuyết, Sư Tuyết hất tay anh ta ra. Người đàn ông lộ ra vẻ xấu hổ, ngón tay cuộn lại đặt bên người. Trần Lăng Tùng nói: “Cậu ấy uống say, không nhận ra người. Không có việc gì, một mình tôi là được rồi.”
Dường như Sư Tuyết nghe thấy cậu nói, cọ cọ vào cổ cậu.
Người đàn ông kia vì giảm bớt lúng túng, nói: “Tình cảm của hai cậu thật tốt.”
“Có lẽ vậy. Kỳ thật chúng tôi không gặp mặt rất nhiều năm rồi.”
“Ồ, các cậu là bạn học sao?”
“Bạn cùng phòng cấp ba.”
“Vậy tình cảm của các cậu khi đó nhất định rất tốt.”
Lần này Trần Lăng Tùng nói: “Đúng vậy.” Cậu theo bản năng nhìn Sư Tuyết, hắn nhắm mắt, môi đỏ hồng hơi nhếch. Trần Lăng Tùng dời mắt, người đàn ông nói: “Hữu nghị thời cấp ba là đơn thuần nhất, khó trách hiện tại các cậu tốt như thế. Có đôi khi người rất kỳ quái, khi còn bé quý trọng tiền bạc, trưởng thành lại quý trọng tình cảm.”
“Con người thường là thiếu cái gì gìn giữ cái đó.”
Người đàn ông bật cười, “Lời này có lý.”
Nói nói liền đến trước xe, Trần Lăng Tùng gian nan móc chìa khóa xe từ trong túi ra, người đàn ông nhận chìa khóa, mở cửa xe, Trần Lăng Tùng đỡ Sư Tuyết, để hắn ngồi vào trước, dọc đường đi dùng tay bảo vệ đầu Sư Tuyết một cách cẩn thận, mái tóc mềm mại của Sư Tuyết vẫn luôn đụng vào lòng bàn tay cậu.
Xe từ từ chạy ra, ánh đèn nê ông của thành phố xẹt qua cửa sổ, ánh sáng thay phiên đi qua ở trên khuôn mặt của Sư Tuyết. Trong nháy mắt Trần Lăng Tùng sinh ra ảo giác, ánh sáng này là thời gian sáu năm chưa từng dừng bước kia, biến Sư Tuyết thành người khó lường giống như khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/270223/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.