🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đêm hè khô nóng kia, trời thật tối, sao rất nhỏ, nghe được tiếng ve râm ran ngoài ban công. Ba người bọn họ xách ghế ra ngồi ở ban công, Lâm Tiêu xuống lầu mua bia, còn lại Trần Lăng Tùng và Sư Tuyết, Sư Tuyết nhíu mày, “Cậu thật sự muốn uống với cậu ấy sao?”

“Cậu ấy thất tình cậu ấy lớn nhất.”

“Chính là ngày mai còn phải đi học, cậu dậy nổi không?”

“Không phải còn cậu sao?”

“Ý tớ là, say rượu sẽ dẫn đến đau đầu.”

Trần Lăng Tùng nhún vai, lúc này Lâm Tiêu xách một thùng bia về: “Ngồi ngồi ngồi, mọi người đừng khách sáo. Tiền sinh hoạt phí của tớ đều ở đây! Mọi người không say không nghỉ!”

“Đừng, tiểu Tuyết không uống được.” Trần Lăng Tùng kéo ghế ngồi xuống, “Tớ cùng cậu.” Sư Tuyết do dự một chút, ngồi ở vị trí gần Trần Lăng Tùng, hắn hỏi nhỏ: “Cậu ấy thật sự thất tình sao? Nhìn bộ dạng cậu ấy không giống chút nào.”

“Hai người các cậu đang nói nhỏ gì đó, tớ đều nghe thấy hết! Nói cho cậu biết Sư Tuyết, gia không phải thất tình, nói một cách chính xác, gia là bị ngoại tình. Vô*! Đội nón xanh cậu hiểu không? Hiện tại tớ đều cảm thấy mình xanh đến phát sáng ở trong đêm!”

(*Này là hô cụng bia đó mấy nàng:D.)

Trần Lăng Tùng bật cười, “Cậu thật đúng là không giống.”

“Tờ còn có thể thế nào? Khóc cầu cô ấy đừng chia tay?” Đáy chai chạm mạnh vào bàn, phát ra tiếng vang nặng nề, lại một tiếng bật nắp thanh thúy, Lâm Tiêu nói: “Có hèn hay không hả?”

Một tiếng sau, chia bia rơi rụng đầy đất, nhiều nhất là lăn ở bên chân Lâm Tiêu, cậu ta cầm một chai bia, thật lâu không nói lời nào. Trần Lăng Tùng cồn xông lên não, từ hai má đến sau gáy, trước ngực hiện ra màu đỏ, một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán cậu, giơ tay cởi áo thun.

Không hề báo động trước, Lâm Tiêu bắt đầu rơi nước mắt, cậu ta cắn răng, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, lau sạch, lại rơi. Trần Lăng Tùng chống cằm, cồn làm cho cậu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt gục xuống một cách uể oải, cậu nâng mí mắt lên, “Khóc cái gì?”

Tay cầm bút của Sư Tuyết nắm thật chặt, vở bài tập trải rộng ở trên đùi hắn. Trần Lăng Tùng đã say, trước mắt cậu nghiêng ngả đảo lộn, không nhìn rõ ai là ai, cậu nói với Sư Tuyết: “Lâm Tiêu, đừng khóc. Không đáng.”

Lâm Tiêu ở đối diện đúng lúc gào lên một tiếng: “A!”

Trần Lăng Tùng duỗi tay kéo lấy đỉnh đầu của người đối diện, “Hơn nửa đêm, kêu ầm ĩ cái gì? Cậu còn trốn?” Trần Lăng Tùng trượt tay xuống, nắm lấy gáy hắn, “Hơn nửa đêm tớ và tiểu Tuyết không ngủ uống rượu cùng cậu, tớ sờ một cái thì làm sao?”

“Tớ không trốn a…” Lâm Tiêu ngơ một chút, ngay sau đó bi thương thổi quét cậu ta, ép tỉnh táo đến bên rìa đại não, cậu ta oa một tiếng khóc lớn, “Tớ không muốn chia tay, tớ phải tìm cô ấy để hỏi cho rõ ràng, nói không chừng là người khác nhìn lầm rồi. Nếu như cô ấy không biết gì, hôm nay tớ lại đột nhiên nói chia tay với cô ấy, khẳng định cô ấy sẽ khóc, tớ không muốn cô ấy, hức, tớ không muốn cô ấy khóc.”

Lâm Tiêu đứng bật dậy.

“Cậu đứng lại!” Trần Lăng Tùng buông gáy hắn ra, thoáng cái bắt được cổ tay hắn, kéo về phía mình, cậu bật cười, “Không ngờ tiểu tử cậu giả ghê gớm thế nào, chỉ chờ tớ giữ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/270222/chuong-2.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Bức Thư Tình Vô Danh
Chương 2
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.