Trần Lăng Tùng là bị đánh thức bởi mùi trứng chiên, trứng sống lăn lộn trong dầu nóng, chiên ra mùi thơm giòn rụm, len lỏi vào phòng ngủ đang mở rộng cửa một cách dễ dàng, Trần Lăng Tùng chậm rãi mở mắt, cậu ngồi dậy, lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở của khói dầu khi ở nhà, nhất thời có chút mới lạ. Trần Lăng Tùng ngáp một cái, xoay người xỏ dép.
Bức rèm trong phòng khách được mở rộng, ánh nắng buổi sáng là ôn nhu nhất trong ngày, sáng ngời mà không nóng cháy. Trần Lăng Tùng đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ở phòng khách, cậu gọi một tiếng: “Sư Tuyết.” Tiếng Sư Tuyết vang lên ở một bên phòng khách.
Giọng của Trần Lăng Tùng mang theo lười biếng của mới tỉnh ngủ, Sư Tuyết hiển nhiên đã dậy từ lâu, giọng nói thong dong truyền tới, nhạc nền là tiếng nước sôi ùng ục, Trần Lăng Tùng đến phòng khách, tay khoác lên thành ghế sô pha, thuận thế dựa vào. Sư Tuyết cầm một cái xẻng trong tay, cúi đầu nhìn vào trong nồi, tóc đen mềm mại rũ ở bên tai, hắn mặc một cái áo t-shirt và quần đùi màu đen của Trần Lăng Tùng, nâng tay vén tóc ra sau tai, xoay mặt qua: “Dậy rồi?”
Trần Lăng Tùng giơ tay sờ sờ mũi, không bỏ tay xuống, bỗng nhiên cười một cái không hề có nguyên do, cười nói: “Dậy rồi.” Sư Tuyết im lặng nhìn cậu một lúc, Trần Lăng Tùng bị ánh mắt của hắn làm cho có chút không biết làm sao, may mắn Sư Tuyết quay đầu đi lại nhìn chằm chằm vào trong nồi, “Muốn ăn gì không?”
Trần Lăng Tùng tò mò hỏi, “Cậu vừa làm gì đó?”
“Chiên trứng.” “Không có?”
“Không có.” “Còn có thể làm gì nha?”
Sư Tuyết lặp lại lần nữa: “Không có.” Hắn cười một cái, Trần Lăng Tùng cũng cười: “Tớ cảm thấy hẳn là tớ nên ra ngoài ăn thôi?”
“Lừa cậu.” Sư Tuyết nói, “Nhưng vừa rồi vơ vét tủ lạnh nhà cậu, chỉ phát hiện một túi trứng gà cùng một bó cải thìa, đành phải chiên trứng, làm một nồi cháo rau cải.”
Ngụ ý là đừng trách chiêu đãi keo kiệt, chỉ là nhà của người nào đó không có sẵn lương thực.
Trần Lăng Tùng mạnh miệng: “Không có điều kiện phải học cách sáng tạo điều kiện.”
Sư Tuyết trở nên trầm mặc, Trần Lăng Tùng đang muốn chúc mừng thắng lợi trên miệng lưỡi, tuy rằng thắng lợi như vậy cũng không có ý nghĩa, nhưng sung sướng của tâm linh lại là hàng thật giá thật, lúc này Sư Tuyết nói một cách ý tứ sâu xa: “Tớ vốn là làm phần của hai người…”
Trần Lăng Tùng đi đến bên cạnh Sư Tuyết, ngón tay kéo ngang qua môi, ý bảo mình sẽ câm miệng. Sư Tuyết cười cười nhìn cậu, tắt bếp từ, “Lấy một cái dĩa lại đây.” Trần Lăng Tùng làm theo, Sư Tuyết nghiêng chuôi chảo, hoa trứng hình dạng no đủ chảy theo thành chảo vào trong lòng đĩa trắng tinh, hắn lại nói: “Hẳn là cháo rau cải chín rồi.”
Thấy Trần Lăng Tùng không đáp, Sư Tuyết khó hiểu nhìn sang, Trần Lăng Tùng chớp chớp mắt một cách vô tội.
“Sao không nói lời nào?”
Trần Lăng Tùng chỉ vào miệng mình, Sư Tuyết nhìn chằm chằm vào bờ môi cậu, sáng sớm còn chưa có đồ ăn, không có da khô, nhưng hiện ra trạng thái thiếu nước, màu sắc cũng nhạt. Thịt môi cậu no đủ, môi dưới dày hơn môi trên, Sư Tuyết nhìn chằm chằm vào một vết thương nhỏ ở môi dưới của Trần Lăng Tùng, màu sắc đậm hơn, miệng vết thương thật nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/270225/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.