Xe của Cố Nguỵ đỗ cách đó không xa, vừa tới nơi Tố Thanh Thanh liền lên tiếng, giọng có chút nhỏ, nhưng đủ để hắn nghe thấy:
“Chuyện vừa rồi…ơn anh đã giúp tôi.”
Ngoài cảm ơn hắn ra, Tố Thanh Thanh thật sự không biết phải nói gì hơn.
“Thanh, em không cần quá khách sáo với anh như thế. Đến cả việc bảo vệ người phụ nữ của mình còn không làm được, vậy khác gì vô dụng?” Cố Nguỵ nhìn cô một lúc, thoạt rồi khẽ cười, không nóng không lạnh nói.
Tố Thanh Thanh thấy Cố Nguỵ nói như thế thì không trả lời.
Suốt một đoạn đường, cả hai chẳng ai nói với nhau thêm câu nào. Tố Thanh Thanh trong lòng mang đầy tâm sự, chỉ biết lặng lẽ nhìn cảnh vật lướt qua, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Tố Thanh Thanh không nhớ lần cuối cùng bản thân được ngồi trong xe cùng với hắn là khi nào… Cũng như chẳng biết vì sao mà cho đến tận bây giờ, mỗi khi cô ngồi vào trong xe ô tô…bản thân lại có cảm giác bí bách khó chịu luôn bao trùm.
Dòng xe tấp lập, theo đó mà suy nghĩ cũng dần trở lên vô định theo.
Khi Tố Thanh Thanh còn đang đắn chìm với mớ suy nghĩ ngổn ngang, bên tay bỗng truyền đến một cảm giác ấm áp.
Cố Nguỵ cầm lấy tay cô, để đôi bàn tay bé nhỏ ấy được đôi bàn tay to lớn của hắn bao bọc, Tố Thanh Thanh cảm giác như có một dòng điện chạy qua toàn thân…tim bỗng bỗng lệch đi một nhịp.
“Thanh, bây giờ em không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-man-hon-nhan/2935118/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.