Mạn Uyển Như đời này mãi mãi không hiểu được Lãnh Mục Hàn.
Anh chỉ vì muốn giữ cơ nghiệp của cha mình mà từ bỏ Lãnh Thần, từ Mỹ về đây tiếp quản Lãnh Diệp.
Anh vì một lời hứa miệng của cha mình mà từ bỏ bao nhiêu cô gái có gia thế tốt hơn Diệp Tâm, trở về tìm cô.
Anh vì cô, vì Lãnh Diệp mà cạch mặt ông nội, cả hai không nhận mặt nhau.
Anh chính là người cố chấp như thế, nếu đã yêu thì không có chuyện buông bỏ.
"Lãnh Mục Hàn, giữa cô ta và ông nội, anh chọn ai?"
"Đừng gọi ông nội thân thiết như vậy, em và Lãnh gia chẳng có quan hệ máu mủ gì." Lãnh Mục Hàn điềm nhiên trả lời câu hỏi của Mạn Uyển Như, ánh mắt vẫn không dời miếng thịt trên chảo nửa giây.
"Vậy tại sao anh vẫn cứ luôn coi em là em gái anh?"
"Ba năm trước, hai từ em gái đã bị tôi vứt ra sau đầu rồi, tôi với em bây giờ chỉ có thể gọi là có quen biết. Em đừng tìm tôi mãi thế." Anh cẩn thận lấy miếng thịt ra bỏ vào đĩa, tỉ mỉ trang trí vô cùng chăm chú.
Anh nói đúng, Mạn Uyển Như đối với anh bây giờ không khác gì người dưng. Cô ta ngoài chua xót trong lòng thì còn có thể làm được gì?
"Bà xã, ăn trưa nào~" Anh bê món ăn ra ngoài bàn, gọi cô đang cười lăn lộn vì xem ti vi.
"Anh nói chuyện với thanh mai nhà anh xong rồi à?" Diệp Tâm nhìn vào trong hỏi.
"Thanh mai nào? Anh không có!"
Mạn Uyển Như bước ra ngoài, đập vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-sung-vo-bao-boi-tim-duoc-em-that-khong-de/540485/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.