Tác giả: Trang Nấm Lãnh Mục Hàn tự nhiên lại thèm ăn canh cá, vậy nên cái người chăm sóc anh là cô đây lại phải đi ra ngoài mua cho anh. Lúc Diệp Tâm vừa đi thì Mạn Uyển Như cũng vừa đi tới. Mạn Uyển Như gõ cửa phòng 301, chưa kịp chờ hồi âm từ bên trong đã tự động bước vào. "Tiểu Diệp anh nói này em là chim hay sao mà..." Anh còn chưa kịp nói hết câu thì đã chết sững, thu lại khuôn mặt hào hứng vừa rồi và thay vào đó là bộ dạng lạnh lùng thường ngày. Anh cứ ngỡ là Diệp Tâm, không ngờ người đến lại là cô gái mà anh không muốn nhìn thấy nhất, Mạn Uyển Như. "Anh Hàn, sao vậy? Không chào đón em sao?" Cô ta nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Lãnh Mục Hàn, trong lòng thoáng chút buồn. "Nếu tôi nói không chào đón, em sẽ đi sao?" "Đương nhiên là không!" "Vậy thì câu hỏi lúc đầu thừa quá rồi đấy." Mạn Uyển Như chua xót, không ngờ rằng Lãnh Mục Hàn vẫn còn ghét mình như vậy. Ba năm rồi, anh vẫn không thể nhìn cô ta lấy một cái. "Anh là vì cô gái kia mà bị thương sao?" Cô ta nhìn chằm chào vết thương ở ngực được băng bó siêu vẹo. "Không liên quan đến em." Anh vẫn giữ ngữ khí lạnh lùng. "Xem chừng cô ta cũng không phải là người khéo tay gì, để em giúp anh băng lại vết thương." Cô ta vừa nói vừa bước đến định chạm vào người anh, anh nhanh chóng lùi lại. "Không cần! Tôi thích như thế này." Anh thẳng thừng từ chối. Nhìn vào vết thương, anh lại cảm thấy yên lòng, chỉ cần là do cô làm dù nó có xấu đến đâu thì trong mắt anh vẫn luôn là đẹp nhất. Mạn Uyển Như mặc kệ sự từ chối của anh, kiên quyết sửa lại băng. Đúng lúc này, Diệp Tâm nước vào. Cô đứng chôn chân ở cửa, cảnh tượng hiện tại của hai người kia thực sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm. "Tiểu... Tiểu Diệp!" Lãnh Mục Hàn nhìn thấy cô, lòng xẹt qua một tia cảm xúc khó tả. Cô sẽ không hiểu lầm đó chứ? Anh vội vàng dùng hết sức đẩy Mạn Uyển Như ra xa mình. Mạn Uyển Như cười lạnh trong lòng, anh thực sự sợ chị ta hiểu lầm như vậy sao? Lãnh Mục Hàn mà em quen biết chưa bao giờ đối với người phụ nữ nào như vậy, xem ra anh thực sự động tâm rồi. "Lãnh Mục Hàn, anh lại lén em định tháo băng ra đúng không?" Cô làm bộ dạng tức giận đi đến chỗ anh, xem ra chính là không nghi ngờ gì về mối quan hệ mờ ám giữa hai người này. Anh nhẹ nhàng thở ra một cái. "Xin chào, cô là Diệp Tâm sao?" Mạn Uyển Như đưa tay ra trước mặt cô biểu thị sự xã giao, cô cũng không ngần ngại đáp trả. "Đúng vậy, cô là?" "Mạn Uyển Như, bạn thanh mai trúc mã của anh ấy." Chỉ về phía Lãnh Mục Hàn. "Ra là vậy. Lãnh Mục Hàn anh cũng tốt số quá đấy, bị thương một cái là có người tới thăm." Cô quay sang lườm nguýt anh. Lãnh Mục Hàn khẽ rùng mình, không phải cô nghi ngờ có gian tình đấy chứ? "Bà xã, anh trong sạch nha~" Biểu cảm trên mặt anh hiện tại phải nói vô cùng đa dạng. "Bà xã cái đầu nhà anh." Mạn Uyển Như thực sự cảm thấy mình chính thức bị cặp này ném ra sau đầu, giống như bị tạt vào mặt một hũ giấm, thực sự rất chua, nếu còn ở lại chắc chắn sẽ không chịu nổi mà tức chết. "Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước." Cô ta vội vã cáo lui. Khi Mạn Uyển Như còn chưa ra khỏi cửa, Diệp Tâm đã quay lại véo tai anh, thực sự là một màn khiến cô ta chướng mắt. Diệp Tâm, tôi không phục!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]