Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã tối, bụng tôi cũng đói meo.
Tôi cầm lấy điện thoại lên theo thói quen, bên trêи không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, hoặc là tin nhắn nào.
Tôi đang định đứng dậy nấu cơm thì chuông điện thoại reo lên, tôi mừng rơn, cứ nghĩ là Bạch Vi, ai ngờ vừa nghe máy thì ra một giọng nói quen thuộc.
La Nhất Chính vui vẻ hỏi tôi: “Dương Tử, nghe nói anh trở về từ Xiêng La rồi?”
Giờ tôi mới vỗ đầu, tin tức tôi về nước đã thông báo hết cho các bạn bè ở Xiêng La, chỉ có mỗi bạn bè trong nước là không ai biết.
Tôi xoa mũi, nói: “Đúng vậy, quên mất phải gọi điện cho cậu. Anh mới đến Yến Kinh, vừa dọn dẹp nhà mới xong, đang nằm xuống nghỉ chút”.
La Nhất Chính cười nói: “Khách sáo cái gì chứ, thì ra anh đến Yến Kinh à, khi nào về Thịnh Hải thế? Đám anh em cùng đi uống rượu. Nói thật thì lần trước lúc anh đi Xiêng La em còn tưởng anh không về nữa đấy”.
Nghe La Nhất Chính nói tôi đột nhiên nhớ ra chuyện lần trước, tôi từng bảo La Nhất Chính theo tôi đến Xiêng La làm việc dưới trướng Đỗ Minh Cường. Nhưng lúc đó tôi đang bận với chuyện quyết đấu sinh tử của mình, căn bản không rảnh ra để quan tâm đến cái này, thế là quên béng mất.
Tôi hỏi: “Người anh em, cậu còn nhớ lần trước anh bảo cậu đến Xiêng La làm việc không? Còn nhớ không?”
“Còn nhớ, sao vậy?”
“Nếu cậu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234957/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.